Lúc Uyển Ngưng tỉnh dậy lần nữa thì không thấy bóng dáng Vu Dương đâu. Cô ngồi dậy bước xuống giường, mở cửa phòng đi ra ngoài nhìn thấy Vu Dương ở trong bếp đang nấu đồ ăn. Cô đi tới ôm từ sau lưng anh: "Anh đang nấu gì vậy?"
Anh nói: "Anh đang làm mì cho em ăn. Em mau đi đánh răng rửa mặt rồi ra đây ăn sáng."
Cô cười nói: "Đã rõ đội trưởng Vu."
Anh nghe vậy thì bật cười lắc đầu, cô buông anh ra rồi chạy về phòng. Lát sau cô ra thì mì cuối cùng cũng được nấu xong, đã dọn sẵn lên bàn. Anh kéo ghế ra quay sang nhìn cô: "Mau ngồi vào ăn đi."
Cô bước tới ngồi xuống, anh thì ngồi xuống đối diện với cô. Trong lúc ăn cô cứ cảm thấy anh có gì đó lạ hơn thường ngày, tuy cô nói chuyện anh vẫn sẽ cười tiếp chuyện với cô nhưng cô thấy được bên trong mắt anh dường như có tâm sự.
Ăn xong Uyển Ngưng ngồi trên sofa nhìn bóng dáng Vu Dương đang loay hoay trong bếp, cô không nhịn được hỏi: "Vu Dương, anh hôm nay lạ lắm. Có chuyện gì sao?"
Anh đang rửa chén nghe vậy thì dừng động tác lại, một lát sau anh lắc đầu: "Không có."
Cô không tin hỏi lại: "Thật không?"
Anh trầm mặc một lát sau nói: "Em thay đồ đi, một lát nữa anh đưa em tới một nơi."
Cô cũng không hỏi nhiều, gật đầu: "Được."
Một lát sau ở trong xe, hai người đều im lặng không nói với nhau câu nào. Cô ngồi bên cạnh len lén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xinh-dep-cua-vu-thieu/2983332/chuong-37.html