Sáng ngày hôm sau, Uyển Ngưng ngồi trong phòng khách mở iPad ra lướt ngẫm nghĩ ngày mai cô phải về Thượng Hải rồi hôm nay nên làm gì đó cho anh. Lướt lướt một hồi cô cuối cùng cũng có ý tưởng đó chính là làm cơm trưa cho anh, nhưng mấy lần trước vào bếp đều thất bại không biết lần này sẽ như nào hay kết quả vẫn như thế.
Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, đã có ý tưởng thì phải bắt tay vào làm. Cô đặt iPad lên bàn, cầm lấy trái nho bỏ vào miệng rồi đi về phòng thay đồ. Lát sau cô cầm theo túi xách từ trong phòng đi ra, bước tới huyền quan thay giày rồi nhanh chóng ra ngoài.
Lát sau ở siêu thị, cô vừa đẩy xe vừa nhìn món đồ trên gian hàng ngẫm nghĩ nên nấu món gì. Thật ra thì tài nghệ nấu nướng của cô cũng có giới hạn nên đang tìm kiếm món đơn giản nhất để làm cơm cho Vu Dương nhưng nghĩ mãi vẫn chưa ra.
Cô lấy điện thoại trong túi xách ra nhấn một dãy số gọi đi, đợi một lúc sau đầu dây bên kia mới bắt máy truyền đến một giọng nói còn đang ngái ngủ: "Alo."
"Alo chị à, đừng nói với em giờ này chị vẫn còn ngủ đấy."
Uyển Tình ở bên kia đang nằm trên giường vùi mặt vào gối: "Hôm qua về trễ quá gần 3 giờ sáng chị mới ngủ. Được rồi, em gọi chị có chuyện gì không?"
Cô lúc này mới nhìn quanh một lượt, nói: "Chị, em đang định nấu đồ ăn cho Vu Dương nhưng chị cũng biết tài nghệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xinh-dep-cua-vu-thieu/2983288/chuong-59.html