Cố Thành đưa cô sang phòng anh nằm, mở cửa ra cô nhìn thấy người đàn ông của mình đang nằm trên chiếc giường bệnh. Khuôn mặt trắng bệch, trên đầu quấn băng, bên cánh tay trái của anh bị xước khá nhiều vì lúc ôm cô kính xe bị vỡ ghim vào tay anh. Ba mẹ Lục cũng thấy cô đã tỉnh cũng vui mừng phần nào, mẹ Lục vừa tới nắm lấy tay của cô vừa rơi nước mắt:
- May quá con tỉnh lại rồi.
Cô nhìn thấy mẹ Lục khóc mà cảm thấy rất đau lòng, tại vì che chắn cho cô mà giờ anh mới bị nặng như vậy, cô vừa lắc đầu vừa khóc:
- Con xin lỗi mẹ là tại con anh ấy đã ôm con, che chắn cho con nên mới bị thương nặng như vậy, con xin lỗi mẹ.
- Không nó làm như vậy là đúng, nó phải bảo vệ con chứ, chúng ta đâu ai muốn chuyện này xảy ra, mẹ tin nó sẽ mau chóng trở lại thôi.
- Dạ, con cảm ơn mẹ.
Cô bước tới bên giường bệnh của anh ngồi xuống nắm lấy tay anh, vừa nói vừa khóc:
- Dương anh phải mau tỉnh dậy còn đính hôn với em, chả phải anh chờ ngày này lâu rồi sao, anh phải tỉnh dậy mau lên không là em sẽ giận đó nghe chưa.
Anh trong tiềm thức như nghe được lời cô nói bên mi mắt bỗng chảy ra hàng nước mắt ấm nóng. Cô nhìn thấy lấy tay lau đi cho anh cũng cười nhẹ:
- Anh vẫn nghe thấy em nói đó thôi mau mà tỉnh lại nhé.
Cô hôn lên tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xin-xo-cua-luc-tong/2708520/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.