Chương trước
Chương sau
“Tôi xin phép thanh minh một chút, chỉ là gãy xương nhẹ thôi, không phải có bệnh!” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi sửa từng chữ từng chữ một.
Mục Chính Hi không so đo với cô mà nói rất ung dung: “Về cơ bản cũng không khác lắm!”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
“Nhưng em muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi!” Mục Chính Hi cất lời.
“Nếu như tôi nhớ không nhầm thì chỗ đồ ăn này được đem tới cho tôi mà!” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh rồi nói.
Mục Chính Hi ngồi ở đó ung dung ăn, sau đó suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà giờ em không ăn được, lại không thể lãng phí.”
“Tôi chỉ đành xử lý giúp em thôi!” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên đang định nói gì đó thì Mục Chính Hi chợt làm ra vẻ vừa nghĩ tới điều gì đó, cất tiếng: “À, không cần cảm ơn đâu!”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Ăn chực của cô thì thôi đi, bây giờ còn nói như thế nữa, cứ như Hạ Tịch Nghiên thiếu nợ anh vậy.
Hạ Tịch Nghiên bội phục cái dáng vẻ mặt dày không biết xấu hổ đó luôn.
Thôi vậy, cô cũng không thích ăn lắm, chỉ là thấy cô đang ăn cháo mà anh lại ở đó ăn thịt ăn cá, có hơi…
Bất mãn mà thôi.
Suy nghĩ một chút, Hạ Tịch Nghiên thấy cũng không có gì bất công cả.
Thế là tiếp tục ăn bát cháo trước mặt.
Thực ra Hạ Tịch Nghiên thích ăn cháo hơn, một là vì dưỡng sinh, mà cũng bởi vì thích nữa, khi không có chuyện gì buổi tối cô thường tự nấu cháo ăn.
Nhưng sau khi quen biết Mục Chính Hi thì đã trở thành không có thời gian mà nấu cháo rồi.
Sau đó không ai nói gì nữa.
Bởi vì trong phòng bệnh xuất hiện một cảnh tượng.
Hạ Tịch Nghiên ngồi trên giường ăn cháo, Mục Chính Hi ngồi ở một ban tao nhã ăn đồ tây.
Cảnh tượng này… trông vô cùng kỳ quặc.
Nhất là Mục Chính Hi, ăn vô cùng hưởng thụ.
Nhưng sau khi yên tĩnh lại, anh thấy dáng vẻ ăn ngon lành của Hạ Tịch Nghiên thì không khỏi cau mày lại.
Mỗi bát cháo mà ngon tới vậy à?
Vì sao nhìn trông cô ăn ngon quá vậy.
Không nhịn được cau mày.
Tò mò hại chết con mèo mài Anh chậm rãi đi về phía Hạ Tịch Nghiên, nhìn cháo cô ăn rồi cau mày: “Hạ Tịch Nghiên, nếu như khó ăn thì em cũng đừng có giả bộ như ngon lắm làm gì!”
Nghe thấy Mục Chính Hi nói như vậy, Hạ Tịch Nghiên ngước mắt lên nhìn anh khinh bỉ: “Tổng giám đốc Mục, sao cháo lại khó ăn được chứ? Hơn nữa đây là đồ ăn †ốt nhất để dưỡng sinh đấy, tôi rất thích ăn cháo!”
“Nếu như đã thích, vậy ban nãy em còn nhìn chằm chằm thịt bò bít tết làm gì!”
Mục Chính Hi nhìn cô rồi nói, dùng ánh mắt phân biệt thật giả trong lời nói của cô.
“Đúng thật là tôi không thích đồ tây lắm, nhưng anh lại chiếm lấy đồ ăn của tôi nên tôi bất mãn thôi!”
“Nhưng anh muốn ăn thì cứ ăn đi!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Mục Chính Hi: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.