Chương trước
Chương sau
Cho cậu cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân còn gì! Ừm, được đấy, giống hiệp sĩ lắm!” Anh vừa nói vừa không quên ca ngợi.
Mục Chính Hi nào có để ý những chuyện này: “Cậu nên biết một vừa hai phải thôi!”
“Người anh em, không phải tôi không giúp cậu mà bởi vì có người ra lệnh cho tôi, tôi không thể không nghe theo!” Huống Thiên Hựu nói.
Nghe vậy, Mục Chính Hi nhíu mày: “Ý gì?
“Nếu không phải do bà cụ nhà cậu thì †ôi cũng đâu đến nỗi phải để các cậu lên †rang nhất mấy ngày qua?” Hạ Tịch Nghiên nói.
Mục Chính Hi: “..” Quả nhiên là bà nội!
Khuôn mặt Mục Chính Hi không khỏi có chút run rẩy.
“Bà già rồi nên hồ đồ, cậu cũng hồ đồ theo sao?”
“Ngại quá, tôi ghi âm lại câu này rồi, hôm nào cho bà nghe!”
“Huống Thiên Hựu!” Mục Chính Hi lạnh giọng quát.
“Ha ha, được rồi, cùng lắm thì tôi bồi thường cho cậu chút, nói đi, rốt cuộc muốn thế nào?” Huống Thiên Hựu bưng ly rượu vang đỏ trên bàn, nhấp một ngụm.
“Tôi muốn biết, sao phóng viên lại biết Hạ Tịch Nghiên sẽ xuất hiện ở bãi đỗ xe, còn nữa, họ vào lối đi đặc biệt bằng cách nào!” Mục Chính Hi gằn từng câu từng chữ nói.
Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên nhướng mày: “Xem ra cậu gặp phiên phức rồi!”
Thật ra chuyện này, chỉ cần nghĩ là có thể đoán ra, nhưng Hạ Tịch Nghiên biết, người như họ, không nhìn thấy chứng cứ thật sự thì sẽ không thể thuyết phục bản thân.
“Bớt phí lời đi, hạn cho cậu trong vòng một ngày phải nói cho tôi!”
“Mười phút!”
“Được, đợi cậu!” Dứt lời, anh thẳng tay ngắt điện thoại.
Lúc này, Mục Chính Hi đứng ở cửa suy nghĩ một lát rồi tiến vào.
Anh vừa mới đi ra ngoài năm phút đã quay về rồi.
Hạ Tịch Nghiên chớp mắt: “Đồ ăn anh mua đâu?”
“Lát nữa sẽ giao tới!”
Hạ Tịch Nghiên quên mất, trên thế giới này có thứ gọi là đặt đồ bên ngoài.
Hơn nữa, người như Mục Chính Hi, sao có thể tự mình đi mua được chứ, dù muốn ăn gì thì cũng đều có thể gọi người mang tới.
Hạ Tịch Nghiên vô cùng cạn lời, nhưng vừa định mở miệng lại không thể nói lên câu nào.
Không lâu sau, Hứa Nghi Tuệ và Hạ Nguyên trở về, cũng không biết bà cụ nói gì với họ mà tâm trạng hai người trông có vẻ không tệ như lúc trước nữa.
“Tịch Nghiên, con nghỉ ngơi cho khỏe đi, †ối nay mẹ ở cùng con!” Hứa Nghỉ Tuệ nói.
“Không cần đâu mẹ, con có bị bệnh nặng gì đâu, chỉ là gãy xương nhẹ thôi mà, không cần ai ở cùng đâu!”
“Nhưng mà…
“Ôi trời, mẹ Tịch Nghiên, cô yên tâm, †ôi đã bảo người mời y tá riêng tới chăm sóc rồi, đảm bảo tuyệt đối Tịch Nghiên sẽ không xảy ra vấn đề gì cả, sẽ không phải chịu chút ấm ức nào!” Bà cụ giải thích thỏa đáng.
Bà cụ nói vậy, Hứa Nghi Tuệ mới yên †âm hơn một chút, gật đầu, hỏi han Hạ Tịch Nghiên mấy câu rồi rời đi.
Họ đi rồi, Nhược Lâm ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Mẹ, mẹ cũng về nghỉ ngơi đi, vất vả cả ngày trời rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.