Chương trước
Chương sau
Hạ Tịch Nghiên quay đầu lại nhìn anh: “Nếu anh thật sự là rác, tôi dùng xong nhất định sẽ ném đi Lời vừa nói ra, khuôn mặt Mục Chính Hi không khỏi run rẩy mất một hồi, cô gái này đúng là… không đáng yêu chút nào!
“Em nói vậy với ân nhân cứu mạng của mình sao? Tính ra thì đây là lần thứ hai tôi cứu em đấy nhỉ?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, cất tiếng hỏi từ tốn. Âm thanh không lớn nhưng lại mang cảm giác dẫn dắt.
Hạ Tịch Nghiên có cảm giác bản thân đang bị Mục Chính Hi uy hiếp rõ ràng!
Có điều, ăn của người ta thì cũng phải mềm mỏng với người ta. Hiện giờ được Mục Chính Hi cứu liên tiếp hai lần, Hạ Tịch Nghiên cũng không nói được gì.
Cô quay đầu nhìn Mục Chính Hi, nở một một nụ cười ngọt ngào mê người, giọng nói cố ý trở nên nhẹ nhàng giống như mấy cô gái trong phim truyền hình cổ đại: “Ân nhân, đa tạ ơn cứu mạng của ngài, tiểu nữ không có gì báo đáp, chỉ có…”
Thấy nụ cười vờ vịt của cô, Mục Chính Hi nhìn thẳng vào Hạ Tịch Nghiên, thản nhiên bình tĩnh, như đang xem cô diễn một vở kịch hay vậy. Đợi tới khi cô nói tới điểm mấu chốt, anh mới lên tiếng: “Lấy thân báo đáp đi!”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Lời này nói ra nghe vô cùng khớp với mấy câu trước…
Có điều, Hạ Tịch Nghiên không hề có ý này.
Cô nhìn Mục Chính Hị, tiếp tục duy trì nụ cười: “Không có ai thoát khỏi hang cọp mà còn muốn nhảy vào lần nữa đâu, tổng giám đốc Mục nên tìm cách trả ơn khác đi Hang cọp?
Nghe vậy, khuôn mặt Mục Chính Hi run lên: “Hạ Tịch Nghiên, kết hôn với tôi, em ấm ức vậy sao?”
“Không ấm ức sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược lại.
“Ấm ức chỗ nào?”
“Không nói tới thứ khác, trước đây chúng ta kết hôn, anh có về nhà không?
Không phải liên tục có tai tiếng ở bên ngoài sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, gắn giọng hỏi từng câu từng chữ.
Mục Chính Hi nhíu mày: “Em còn dám nói chuyện hai năm trước? Tôi còn chưa Ị”
tính sổ chuyện em lừa tôi đâu “Tôi không lừa anh thì anh sẽ khác chắc?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Đương nhiên!” Mục Chính Hi lên tiếng.
“Khác chỗ nào?”
“Ít nhất… giờ phút này tôi nhìn em, sẽ không thấy chán ghét!” Mục Chính Hi nói.
Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên cũng học theo anh, lười biếng nhướng mày: “Ý anh là, vẻ ngoài?”
“Đương nhiên, đây là thay đổi lớn nhất!”
Nghe thấy lời này, khóe miệng Hạ Tịch Nghiên cong lên một nụ cười: “Không ngờ tổng giám đốc Mục tự nhận mình là người cao thượng, nhưng thực ra cũng là một người trông mặt mà bắt hình dong!”
Lời cô nói đầy vẻ châm chọc, sao Mục Chính Hi có thể không nghe ra?
Quay đầu lại nhìn Hạ Tịch Nghiên, khuôn mặt tuấn tú giận đến tái đi: “Hạ Tịch Nghiên, trông mặt mà bắt hình dong có gì sai sao?”
“Hai năm trước anh cũng chỉ để ý ngoại hình sao?”
“Tôi thừa nhận tôi vô cùng ghét kiểu hôn nhân thương mại này, vốn đã chán ghét rồi mà em còn cố ý ăn mặc thành cái vẻ như thế, tính cách thì nhạt nhẽo, em tự mình nghĩ xem, người đàn ông nào có thể chấp nhận được?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, gần giọng nói từng câu từng chữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.