Chương trước
Chương sau
Nhưng Hạ Tịch Nghiên lại từ chối trả lời, trước khi thống nhất với Mục Chính Hi, cô có thể nói gì đây?
Chẳng may cô lỡ lời thì có thể sẽ rước thêm nhiều thị phi hơn, thậm chí còn hại công ty rớt giá cổ phiếu.
Hạ Tịch Nghiên hiểu rất rõ chuyện này.
Cô bèn nhanh trí giữ im lặng, không nói một lời.
Hạ Tịch Nghiên , uốn mượn sức chen ra ngoài, nhưng không ngờ chân bị vấp, ngã nhoài xuống đất.
Cô nghe được tiếng xương khớp mình vang lên, mắt cá chân truyền tới cơn đau thấu xương.
Nhưng những phóng viên này đâu thèm để ý tới điều đó, vẫn tiếp tục truy hỏi Hạ Tịch Nghiên.
Còn Mục Chính Hi ở trên lầu, sau khi tan làm đi ra đã không thấy Hạ Tịch Nghiên đâu.
Xem ra, cô cố ý trốn tránh anhI Nghĩ vậy, anh có chút không vui, đi thẳng tới thang máy.
“Chính Hi”
Lúc này, Lăng Tiêu Tường ở phía sau gọi.
Nghe thấy tiếng, Mục Chính Hi quay đầu lại, khi nhìn thấy Lăng Tiêu Tường, lên tiếng nói: “Sao em còn chưa đi?”
“Vừa thu dọn xong, đang chuẩn bị tan làm!” Lăng Tiêu Tường nói.
Mục Chính Hi gật đầu. Lúc này Lăng Tiêu Tường suy nghĩ một chút rồi nói: “Chính Hi, anh đưa em về được không?”
Mục Chính Hi nhíu mày: “Bên ngoài có rất nhiều phóng viên, em không sợ bị chụp ảnh à?”
“Em vừa nhìn qua, phóng viên đi hết rồi”
Lăng Tiêu Tường cười nói.
Nghe vậy, Mục Chính Hi nhíu mày. Đi rồi?
Gan lì cả ngày trời mà lại bỏ đi?
“Đưa em về đi, lâu lắm rồi anh không đưa em về!” Lăng Tiêu Tường nhìn Mục Chính Hi, nói giọng nũng nịu.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng Mục Chính Hi gật đầu: “ỪI”
Vậy là, hai cùng cùng vào thang máy xuống lầu.
Lăng Tiêu Tường cũng không e ngại, thẳng thừng khoác tay Mục Chính Hi, dựa vào người anh, như một đôi tình nhân ngọt ngào.
Mục Chính Hi thoáng khựng người, nhìn hành động của cô ta, trong con ngươi sâu thẳm lóe lên vẻ khác thường.
Anh vừa định nói gì đó thì đã thấy bảo vệ vội vàng đi tới.
“Mau tới bãi đỗ xe đi ạ, cô Hạ bị phóng viên chặn ở đói”
Nghe vậy, Mục Chính Hi sửng sốt.
Lăng Tiêu Tường cũng ngỡ ngàng, ngước mắt nhìn Mục Chính Hi, chưa kịp hoàn hồn thì Mục Chính Hi lại lên tiếng: “Em tự về đi, anh có chuyện phải giải quyết!” Dứt lời, anh trực tiếp rút tay lại, chạy về phía bên kia.
Lăng Tiêu Tường đứng ở đó, không hiểu vì sao, khoảnh khắc Mục Chính Hi rút tay ra, cô ta cảm thấy như sắp mất đi anh vậy!
Nhìn dáng vẻ vội vàng của anh, Lăng Tiêu Tường biết, anh muốn đi tìm Hạ Tịch Nghiên!
Cô ta đứng đó, vẻ mặt vô cảm, nhưng nỗi đau trong lòng chỉ mình cô ta biết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.