Chương trước
Chương sau
“Không sao, như vậy chuyện trước đó đều cho qua cả đi!” Hạ Tịch Nghiên đáp.
Hai người kia vốn cho rằng Hạ Tịch Nghiên cố ý sỉ nhục bọn họ, không ngờ cô lại nói ra một câu như thế. Hai người gật đầu như gà mổ thóc, nhanh chóng rời đi.
Lăng Tiêu Tường đứng bên cạnh nhìn Hạ Tịch Nghiên và bà cụ Mục kẻ xướng người họa, cứ như có một bàn tay vô hình tàn nhẫn tát thẳng vào mặt cô ta vậy.
Lăng Tiêu Tường đứng bên cạnh nhìn Hạ Tịch Nghiên và bà cụ Mục kẻ xướng người họa, cứ như có một bàn tay vô hình tàn nhẫn tát thẳng vào mặt cô ta vậy.
Mọi người đều biết cô ta và Mục Chính Hi là người yêu, vừa rồi rõ ràng cô ta có nói giúp hai người kia nhưng lại bị bà cụ phủ nhận, giờ Hạ Tịch Nghiên chỉ nói một câu đã dứt điểm được chuyện này!
Cứ như hai cái tát liên tiếp giáng mạnh lên mặt cô ta.
Lúc này, bà cụ Mục nhìn Hạ Tịch Nghiên nói: “Cháu ra đây, bà nội có chuyện này muốn nói với cháu!”
“Bà nội, bà làm như vậy có tính là thiên vị không?”
“Tính chứt”
Hạ Tịch Nghiên cười, hai người vừa trò chuyện vừa đi vào bên trong.
Mục Chính Hi đứng một bên cũng thành Vật trang trí.
Không biết bà nội thích gì ở Hạ Tịch Nghiên, chỉ cần hai người cùng đứng ở cạnh bà cụ thì anh sẽ biến thành không khí.
Anh xoay người đi vào theo.
Lăng Tiêu Tường đứng sững tại chỗ, nét mặt rất tệ, Mục Chính Hi cũng không đi tới an ủi cô ta lấy một câu.
Khoảnh khắc này, Lăng Tiêu Tường cảm thấy bản thân như một kẻ dư thừa, mà Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi mới như một đôi…
Lửa giận nơi đáy lòng không biết nhen nhóm từ bao giờ, lúc này đã cháy hừng hực…
Trong văn phòng, thư ký bưng cà phê đi vào, bà cụ Mục và bà Mục ngồi ở một bên.
“Thế nào? Bà nội cho cháu đủ mặt mũi chứ?” Bà cụ Mục cười hỏi Hạ Tịch Nghiên.
Thật ra bà cụ hiểu rõ Hạ Tịch Nghiên có ý gì, nhưng cô có thể nghĩ đến chuyện bây giờ công ty đang thiếu người thì đúng là hiếm thấy. Nếu là người khác chỉ sợ đã khai trừ bọn họ rồi, làm vậy khiến người nhụt chí, nhưng Hạ Tịch Nghiên không làm vậy, còn xin tha cho bọn họ nữa. Làm thế thì hai người kia muốn không biết ơn Hạ Tịch Nghiên cũng không được.
“Cảm ơn bà nội!” Hạ Tịch Nghiên cười ngọt ngào.
Thấy nụ cười từ tận đáy lòng của Hạ Tịch Nghiên với bà cụ, Mục Chính Hi giật mình ngây người. Thật ra, cô gái này cười lên sẽ rất xinh.
“Nhớ đấy, sau này đừng để mình chịu ấm ức!” Bà cụ Mục nói.
Bà cụ Mục vừa dứt lời, Mục Chính Hi đã thản nhiên lên tiếng: “Bà yên tâm đi, cô ấy nào đã làm mình phải chịu ấm ức bao Ị”
giờ Hạ Tịch Nghiên chỉ cười, không tiếp lời của Mục Chính Hi.
Còn Mục Chính Hi đang quan sát Hạ Tịch Nghiên, thấy cô không chút phản ứng thì dịch ánh mắt sang chỗ khác: “Bà nội, mẹ, sao hai người lại đến đây?”
“Còn không phải vì thấy mấy đứa gây tai họa à? Giờ cháu ở cùng với cái cô tên Tường gì gì kia, bà biết ngay Tịch Nghiên sẽ phải chịu ấm ức mà!” Bà cụ Mục nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.