Chương trước
Chương sau
“Không muốn thế nào cả, tôi nói rồi, tôi không mở họp báo nữa!” Mục Chính Hi nói, thái độ vô cùng kiên quyết.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, quay sang nhìn sườn mặt Mục Chính Hi. Lúc này, anh †a lập tức khởi động xe rơi đi.
Từ khi có tin tức đến giờ, phóng viên không hề thỏa hiệp quay về vì không gặp được Mục Chính Hi và Hạ Tịch Nghiên, mà ngược lại phản ứng càng dữ dội hơn, vẫn luôn chặn ở cổng công ty, dáng vẻ không gặp được họ thì nhất định sẽ không bỏ qua.
Chuyện Hạ Tịch Nghiên không ngờ là, xe lái thẳng về hướng cổng công ty chứ không dừng ở bãi đỗ xe hay lối đi đặc biệt.
Hạ Tịch Nghiên nhìn anh: “Mục Chính Hi, anh làm gì thế!”
Mục Chính Hi lại cười, duỗi tay giữ chặt lấy cô: “Em nói xem, họ sẽ nghĩ thế nào nếu em và tôi tay trong tay xuất hiện như vậy?”
Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên kinh hãi, nhìn Mục Chính Hi rồi la lớn lên: “Anh điên rồi à?”
“Em không cảm thấy như vậy rất thú vị sao?” Mục Chính Hi nhìn cô cười nói.
Thú vị?
Cô không cảm thấy thú vị chút nào cả.
“Đi nào em yêu, chúng ta ra ngoài thôi!”
Mục Chính Hi nói, dứt lời liền tháo dây an toàn ra.
Hạ Tịch Nghiên vô cùng hốt hoảng, từ khi nào Mục Chính Hi lại trở thành như vậy, mạnh mẽ kiên quyết!
Cô giữ Mục Chính Hi lại: “Anh đừng đùa nữa được không, không vui chút nào đâu!”
“Tôi không đùa!” Dứt lời, Mục Chính Hi chuẩn bị rời đi, Hạ Tịch Nghiên dùng sức giữ anh lại: “Mục Chính Hi, anh bình tĩnh chút được không? Nếu chúng ta ra ngoài thì thật sự không có cách nào giải thích!”
“Tôi chưa từng nghĩ tới việc giải thích!”
Dù thế nào Mục Chính Hi vẫn quyết tâm muốn ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của anh, Hạ Tịch Nghiên lại không thể phớt lờ nổi.
“Mục Chính Hi, anh bình tĩnh chút…”
Cô còn chưa nói xong thì chợt thấy trong số phóng viên bên ngoài có người nhìn qua đây.
“Đó có phải xe của Mục Chính Hi không?”
“Hình như thế đấy, hình như tôi từng thấy xe của anh ấy rồi…
“Cuối cùng anh ấy cũng xuất hiện rồi sao?”
“bi thôi, chúng ta qua đó xem xem…”
Một đám người chen chúc lao về phía họ.
Hạ Tịch Nghiên ở bên trong nhìn, lần đầu tiên cảm thấy phóng viên đáng sợ như vậy.
Đáng sợ nhất là, cô và Mục Chính Hi còn đang ngồi trong xe.
Cửa xe bị khóa, họ không mở được, chỉ không ngừng đập cửa xe: “Tổng giám đốc Mục, có thể nói rõ ràng chút không?”
Hạ Tịch Nghiên biết, cửa xe của Mục Chính Hi đều được dán phim, nếu không cố gắng nhìn vào thì sẽ không thể nhìn thấy được.
“Mục Chính Hi…” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, lông mày nhíu lại.
Nhưng lúc này, Mục Chính Hi ngồi trong xe không hề có cảm giác lo lắng hay bất an nào cả, như thể không có chuyện gì xảy ra Vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.