Chương trước
Chương sau
Trong lòng cô có vô vàn câu hỏi.
Vì sao Mục Chính Hi lại ở đây?
Cô vừa nghĩ tới đây thì Mục Chính Hi đã lên xe rồi lái thẳng đi.
Tốc độ này không biết là bao nhiêu km một giờ nữa.
Hạ Tịch Nghiên lặng lẽ đeo dây an toàn vào rồi giữ chặt một bên.
“Mục, Mục Chính Hi, anh đi chậm một chút đi!” Không phải cô đã nói là không bao giờ ngồi xe của anh nữa sao, Hạ Tịch Nghiên thật sự vô cùng hối hận!
Cô nghiêng đầu qua nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh, rốt cuộc là anh làm sao không biết?
Cô lại chọc vào chỗ nào của anh à?
Nhìn thấy chiếc xe trước mặt đang lao thẳng đến, Hạ Tịch Nghiên thấy tim mình gần như lao ra ngoài: “Mục Chính Hi, anh lái chậm một chút đi!” Hạ Tịch Nghiên hét lên.
Nhưng hình như Mục Chính Hi không hề có ý định đi chậm lại, đến khi hai chiếc xe gần va vào nhau thì lại lướt qua nhau.
Hạ Tịch Nghiên cuối cùng cũng bình tâm lại được.
Trái tim nhảy lên đến tận cổ họng rồi lại đột nhiên rơi xuống, cô không biết đó diễn †ả kiểu gì nữa.
Không biết sau bao lâu, cuối cùng Mục Chính Hi cũng dừng xe lại.
Khoảnh khắc đó, trái tim đang chơi vơi của Hạ Tịch Nghiên cuối cùng cũng được thả xuống.
Cô dùng tay vỗ vào người mình, suy nghĩ một lát rồi quay đầu lại nhìn Mục Chính Hi: “Mục Chính Hi, anh điên rồi hay sao? Anh không muốn sống nữa nhưng tôi thì vẫn muốn sống tiếp đấy.” Hạ Tịch Nghiên nói.
Mục Chính Hi ngồi yên ở đó, sau khi nghe thấy cô nói vậy, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khẩy: “Em vẫn còn muốn sống nữa? Còn tôi thì muốn giết chết em rồi!”
“.. Như thế là phạm pháp đấy” Hạ Tịch Nghiên nhắc nhở.
“Đương nhiên, nếu như không phạm pháp thì tôi đã giết em rồi!” Mục Chính Hi nhìn cô nói rất hằn học. Khuôn mặt đẹp trai đó hiện giờ chỉ còn lửa giận.
“Ít nhất thì khi giết chết tôi, anh cũng nên cho tôi biết lý do vì sao chứ?” Hạ Tịch Nghiên nói.
Mục Chính Hi nhìn cô, ánh mắt thâm trầm bí ẩn. Hạ Tịch Nghiên không thể nào đoán ra được là anh đang nghĩ gì.
“Em vì anh ta nên mới dập điện thoại của tôi hết lần này đến lần khác?” Mục Chính Hi nhìn cô, hỏi gần từng chữ.
Hóa ra là vì chuyện cô cúp điện thoại Cô cũng biết là anh sẽ tức giận, nhưng cô không ngờ… anh lại tức giận đến như vậy!
“Anh ta? Ai cơ?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Đừng có giả vờ, tôi đã nhìn thấy cả rồi!
Sao? Em và Tống Kỳ ở bên nhau rồi sao?
Hai người đã phát triển tới mức này rồi sao?” Giọng nói của Mục Chính Hi tràn đây vẻ châm chọc, hôm qua bọn họ còn vui vẻ ăn cơm với nhau mà bây giờ cô đã dẫn Tống Kỳ về nhà rồi.
Mục Chính Hi chỉ muốn bóp chết cô thôi!
Nghe Mục Chính Hi nói như vậy, Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Dập điện thoại của anh đúng là tôi không đúng nhưng tôi đã nói rõ mọi chuyện rồi, hơn nữa tôi đang ở trong nhà, tôi cũng không muốn người nhà hiểu lầm, còn về những gì anh nói…”
“Là không muốn để Tống Kỳ hiểu lầm chứ gì!”
Hạ Tịch Nghiên còn chưa nói xong, Mục Chính Hi đã ngắt lời cô, giây phút đó cô thật sự không biết nói gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.