Chương trước
Chương sau
Cô ta rất ghen tị nhưng lại không thể để lộ, nói với bạn bè hai ba câu rồi đi sang bên đó.
“Chính HiI”
Khi Mục Chính Hi đang nói gì đó với Hạ Tịch Nghiên thì một giọng nói vang lên từ phía trên.
Ba người cùng nhìn về phía Lăng Tiêu Tường.
Lúc này Hạ Tịch Nghiên cảm thấy, may là ba người ăn cơm, chứ nếu chỉ có cô và Mục Chính Hi ăn cơm thì chắc Lăng Tiêu Tường sẽ lại hiểu lầm gì đó!
Hạ Tịch Nghiên không nói gì, dù sao ai cũng biết chuyện cô và Lăng Tiêu Tường không hợp nhau, cô không cần phải tận lực lấy lòng cô ta hay nói chuyện với cô ta.
Đương nhiên Tống Kỳ cũng không coi Lăng Tiêu Tường ra gì.
Chỉ có Mục Chính Hi.
Khi thấy Lăng Tiêu Tường cũng hơi bất ngờ.
“Sao em lại ở đây?”
“Em và bạn đến bàn tí chuyện, không ngờ sẽ gặp anh ở đây!”
Cô ta nói tới đây lại nhìn vê phía Hạ Tịch Nghiên và Tống Kỳ: “Không ngờ cô Hạ và sếp Tống đều ở đây!”
Hạ Tịch Nghiên khẽ cười: “Vậy Lăng Tiêu Tường có muốn ngồi xuống ăn cơm với chúng tôi không?”
“Tôi có thể chứ? Vậy tôi không khách sáo nữa!” Cô ta nói xong lại muốn ngồi xuống.
Dáng vẻ cô ta không hề định khách Sáo.
Nếu đã tỏ ra rộng lượng, Hạ Tịch Nghiên cũng không có lý nào lại nói gì nữa: “Lăng Tiêu Tường, cô muốn ăn gì tự gọi nhé, tôi không chiếu cố cho cô được!”
“Tôi đã ăn rồi, không cần đâu!”
“Chẳng phải em còn đi đàm phán à?”
Mục Chính Hi nhìn Lăng Tiêu Tường hỏi.
Nói thật, bốn người cùng ăn cơm như vậy, anh là người khó chịu nhất!
“Em đã đàm phán xong rồi!” Cô ta nói Xong, ngồi xuống bên cạnh Mục Chính Hi: “Sao vậy? Anh không muốn cho em ở đây à? Hay… em làm phiền mọi người nói chuyện sao?”
Mục Chính Hi thấy Lăng Tiêu Tường chớp chớp mắt nhìn mình hỏi thì thoáng ngây người, đành phải nói: “Không!”
“Anh ăn đi, em nhìn anh ăn là được rồi!”
Lăng Tiêu Tường nói xong, sau đó khoác tay lên trên vai Mục Chính Hi, nhìn anh chăm chú.
Hạ Tịch Nghiên vẫn ăn, hoàn toàn xem như không nhìn thấy.
Tống Kỳ cũng xem như không nhìn thấy, chỉ ăn.
Mục Chính Hi cũng ăn. Lúc này, Lăng Tiêu Tường nhìn thấy tay anh thì đột nhiên sửng sốt: “Chính Hi, tay anh sao vậy?”
Sự ngạc nhiên của cô ta đã thu hút ánh mắt của Hạ Tịch Nghiên và Tống Kỳ.
Mục Chính Hi nhìn cô ta, sau đó nói: “Không có gì, anh chỉ bị mảnh nhỏ cắt qua thôi!”
“Sao anh bất cẩn thế? Anh có đau không?” Lăng Tiêu Tường hỏi, ánh mắt và vẻ mặt đều lộ vẻ rất đau lòng.
Nhưng Hạ Tịch Nghiên nhìn dáng vẻ đau lòng này thế nào cũng thấy giả tạo không sao tả hết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.