Chương trước
Chương sau
Hạ Tịch Nghiên ngẫm nghĩ, nên nói thế nào để Mục Chính Hi đi, dù sao thì hai người họ ở trong cùng một mái nhà rất mất tự nhiên.
Cô đang định lên tiếng, lúc này Mục Chính Hi bắt đầu tham quan trong nhà.
“Em ở một mình?”
“Ừm” Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
“Trang trí không tệ, rất sạch sẽ.” Mục Chính Hi vừa xem vừa gật đầu nói một cách chắc nịch.
Nghe thế, Hạ Tịch Nghiên cười: “Không so được với nhà Tổng giám đốc Mục, ở đại thôi!”
Ở đại?
Hạ Tịch Nghiên nào phải kiểu người sẽ ở đại?
Anh lại cảm thấy Hạ Tịch Nghiên là người rất chú trọng đến cuộc sống.
Không nói đến cái khác, chỉ nhìn đống đồ mà cô mua thôi là biết cô là một người rất để ý đến các chỉ tiết trong cuộc sống rồi.
Nếu không thì mua mì gói ăn là được rồi.
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói thế, Mục Chính Hi cũng không tính toán với cô, dù sao anh chỉ đến tham quan nhà cô.
Hạ Tịch Nghiên đứng một bên, xem ra Mục Chính Hi không có ý định rời đi. Cô dứt khoát mặc kệ anh, xách đồ đi vào bếp, cái gì nên bỏ tủ lạnh thì bỏ vào tủ lạnh, sau đó sắp xếp lại.
“Em thường tự nấu cơm à?” Không biết Mục Chính Hi xuất hiện ở phía sau cô từ lúc nào, anh bỗng hỏi.
Nghe thấy giọng của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên giật mình, quay đầu nhìn Mục Chính Hi, cô cau mày: “Tổng giám đốc Mục, anh không biết hù người ta sẽ khiến người ta giật mình chết à?”
“Là tại em tập trung quá.” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên lười tranh cãi với anh, cô hít sâu một hơi rồi tiếp tục thu dọn đồ.
“Em vẫn chưa trả lời tôi!” Mục Chính Hi ở phía sau cô vẫn không bỏ qua, thực ra thấy dáng vẻ Hạ Tịch Nghiên thành thạo như vậy là đã có câu trả lời rồi.
“Ừm” Hạ Tịch Nghiên gật đầu, nếu cô không trả lời, chắc Mục Chính Hi có thể hỏi mãi.
“Giờ em định nấu cơm à?” Mục Chính Hi hỏi.
Hạ Tịch Nghiên còn chưa lên tiếng thì Mục Chính Hi hỏi tiếp: “Biết làm mỳ Ý không?”
“Biết thì biết…”
“Được, làm cái đó đi, hôm nay tôi ở đây ăn cơm!”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Cô quay đầu nhìn Mục Chính Hi, cuối cùng không nhịn được nữa: “Tổng giám đốc Mục, hình như tôi đâu có giữ anh lại ăn cơm!”
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói thế, Mục Chính Hi không cho là đúng, anh nhìn cô: “ý em là muốn đuổi tôi đi?”
“Nhưng hình như tôi đâu có mở miệng giữ anh lại!”
“Mặc dù em không nói, nhưng tôi biết trong lòng em nghĩ thế!” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Cô không hề nghĩ vậy đâu nhé!
“Để báo đáp ân nhân cứu mạng là tôi đây, nếu em muốn nấu một bữa ngon, tôi không ngại đâu!” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên siết nắm đấm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.