Chương trước
Chương sau
Nhìn dáng vẻ kiên trì của Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm nghĩ ngợi, gật đầu: “Được, em đã kiên trì như vậy thì anh cũng không làm gì nữa!” Hạ Kỳ Lâm nói.
Tránh để Hạ Tịch Nghiên không vui.
Nghe Hạ Kỳ Lâm nói xong, lúc này Hạ Tịch Nghiên mới thả lỏng, cười: “Anh cả, em biết anh lo lắng cho em, nhưng chuyện qua rồi thì để nó qua đi, em không muốn anh vì thế mà phân tâm, càng không muốn anh làm ra chuyện gì, em hiểu tấm lòng của anh mà.” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe lời cô nói, Hạ Kỳ Lâm gật đầu: “Ừm, anh biết!”
Thấy Hạ Kỳ Lâm đồng ý, lúc này Hạ Tịch Nghiên mới yên tâm.
Sau đó Hạ Kỳ Lâm trò chuyện với Hạ Tịch Nghiên một lúc rồi mới rời đi.
“Em ở nhà chú ý nghỉ ngơi, có việc gì thì gọi cho anh.” Hạ Kỳ Lâm nói.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu, sau đó Hạ Kỳ Lâm đi.
Anh vừa đi, Hạ Tịch Nghiên đã nằm dài trên sofa, nói chuyện lâu như vậy, cô hơi buồn ngủ rồi. Hạ Tịch Nghiên không hề thấy đói, thế nên cô dứt khoát đi ngủ.
Cứ thế ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì đã là buổi chiều.
Cô đã chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, đặt ở trên bàn. Thói quen của cô mỗi khi tỉnh dậy là xem điện thoại, nhưng lần này vừa xem thì có cuộc gọi đến, hơn nữa còn là Đô Đô gọi.
Hạ Tịch Nghiên không hề do dự mà bắt máy luôn.
“Alo…”
“Hạ Tịch Nghiên, sao giờ cậu mới nghe máy?” Vừa nối máy, Đô Đô ở đầu bên kia hét lên.
“Sao thế?” Hạ Tịch Nghiên biếng nhác hỏi, vừa thức giấc, cô có hơi mở mắt không lên.
“Cậu biết mình gọi cho cậu bao nhiêu cuộc rồi không, cậu không nhận một cuộc nào!” Đô Đô nói.
Nói đến đây, giờ Hạ Tịch Nghiên mới ngẩn ra: “Mình đang ngủ, điện thoại để im lặng nên không nghe thấy.”
“Giờ nghe ra rồi!” Đô Đô nói.
Hạ Tịch Nghiên nghe thấy cô ấy ở đầu kia đang thở hổn hển: “Xin lỗi, để cậu lo lắng rồi, cậu đang làm gì thế?”
“Mình sắp đi công tác, định gọi cho cậu, ai ngờ gọi mãi không được nên mình xin nghỉ, chuẩn bị sang tìm cậu!” Đô Đô nói.
Nói đến đây, Hạ Tịch Nghiên thật sự cảm thấy hơi có lỗi.
“Được rồi, xin lỗi, mình ngủ để chế độ im lặng nên không nghe thấy.” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Được rồi, tha cho cậu đấy, làm mình sợ đến nỗi chuẩn bị gọi cho anh cả cậu đây này!” Đô Đô nói.
Hạ Tịch Nghiên cười: “Cậu sắp đi công tác thì đừng qua đây nữa”
“Một mình cậu không sao chứ?” Đô Đô hỏi.
“Tất nhiên là không sao rồi, sống một mình quen rồi, có thể có vấn đề gì được!”
Hạ Tịch Nghiên nói, trò chuyện với Đô Đô vài câu cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Nghe thế, Đô Đô gật đầu: “Vậy được rồi, nhớ là có chuyện thì gọi cho mình, mình không sang đó nữa.”
“Ừm, okl”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.