Chương trước
Chương sau
Hạ Tịch Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu.
Vừa nói xong câu đó, Đô Đô chợt nhớ tới Tống Kỳ: “Đúng rồi, còn có Tống Kỳ nữa, †heo mình thấy, anh ấy cũng có ý với cậu…
Cậu, cả hai đều là người ưu tú, nên chọn ai mới được đây…” Đô Đô lẩm bẩm nói.
Nhìn dáng vẻ của cô, Hạ Tịch Nghiên hoàn toàn không muồn nhìn thấy cô nữa!
Chẳng mấy chốc đã đi đến nhà Hạ Tịch Nghiên.
Hai người đi lên lầu.
“Thế nào, có muốn mình ở đây với cậu không?” Đô Đô hỏi cô.
“Không cần, mình chỉ nghỉ ngơi một ngày thôi, ngày mai sẽ đi làm lại!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Ngày mai đi làm lại? Cô gái, cậu không định ngơi nhiều hơn à?!” Đô Đô hỏi cô.
“Nghỉ ngơi ở nhà sẽ chỉ suy nghĩ thêm phiền não, còn không bằng đến công ty, vả lại mình cũng không bị gì cả!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe vậy, Đô Đô gật đầu, giơ ngón tay cái khen cô: “Nữ cường nhân!”
Hạ Tịch Nghiên cười không nói gì, Đô Đô đưa cô lên tầng, nhìn xung quang một vòng rồi hỏi: “Tổng giám đốc Hà kia sẽ không tìm cậu nữa chứ!!?”
“Không đâu, ông ta không biết mình ở đây, huống chỉ bây giờ ông ta đang bị theo dõi, sẽ không đến đây đâu!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe được lời này, Đô Đô gật đầu: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, tan làm mình sẽ quay lại đây với cậu!”
“Không cần chạy loạn khắp nơi phiền phức như vậy, mình có việc thì sẽ gọi điện thoại cho cậu!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Đô Đô nhìn Hạ Tịch Nghiên, gật đầu nói: “Vậy được rồi, nhớ kỹ có chuyện thì gọi cho mình đấy!”
Hạ Tịch Nghiên gật đầu, Đô Đô mới đi được vài bước chợt nhớ tới gì đó mà quay lại nói: “Đúng rồi, cậu nhớ gọi điện thoại cho anh trai cậu nhé, anh ấy cũng đang tìm cậu mà!” Đô Đô nói.
Nghe được điều này, Hạ Tịch Nghiên hơi ngạc nhiên.
“Anh ấy biết rồi à?”
Đô Đô gật đầu: “Ừ, cũng tìm cậu một ngày rồi!”
“Sao anh ấy biết được?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Đô Đô lắc đầu: “Mình không biết, nếu không phải anh cậu gọi cho mình thì mình cũng không biết cậu không thấy tin nhắn của mình, hôm nay cậu gọi điện thoại cho mình, mình vội quá, quên luôn phải gọi lại cho anh ấy!”
Nghe Đô Đô nói vậy, Hạ Tịch Nghiên gật đầu đáp: “Ừ, mình biết rồi, mình sẽ gọi!”
“Ừ”” Đô Đô rời đi sau khi nói chuyện với Hạ Tịch Nghiên xong.
Đô Đô đi rồi, Hạ Tịch Nghiên đi tắm rửa thay đồ, thật ra cô mới vừa ngủ dậy ở bệnh viện, bây giờ không quá buồn ngủ, cô bèn cầm điện thoại gọi cho Hạ Kỳ Lâm luôn.
Chỉ giây lát, điện thoại đã kết nối.
Hạ Tịch Nghiên không nói gì thêm, Hạ Kỳ Lâm nhìn Hạ Tịch Nghiên, cô không nói gì, anh cũng không hỏi nhiều.
Lúc này, Hạ Kỳ Lâm nhíu mày: “Không ngờ Hà Lục Nguyên to gan thế, chuyện như vậy cũng dám làm, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho lão ta!” Hạ Kỳ Lâm gẳn từng chữ.
Nhìn Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên hơi bận tâm, cô rất sợ anh sẽ làm ra chuyện gì đó quá giới hạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.