Sao anh ấy lại tìm đến đây? Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó nhìn sang Tống Kỳ, sau đó cười cười: “Tống Kỳ, sao anh lại đến đây?” Nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên vẫn bình an vô sự đứng ở đó, Tống Kỳ mới thả lỏng người, Mục Chính Hi ở bên cạnh hoàn toàn bị anh ngó lơ. Dù cho ai cứu Hạ Tịch Nghiên đi nữa thì điều quan trọng nhất bây giờ là cô không bị làm sao, vẫn bình an vô sự đứng ở đó. Tống Kỳ bước đến nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Em sao rồi, có bị thương ở đâu không?” Tống Kỳ lo lắng nhìn Hạ Tịch Nghiên hỏi. Hạ Tịch Nghiên lắc đầu: “Em không sao, nhưng mà sao anh lại đến đây!?” Hạ Tịch Nghiên hỏi, cô nhớ rõ cô không hề nói cho bất kỳ ai. Mục Chính Hi và Tống Kỳ bằng mặt không bằng lòng nhau, nên càng không nói cho anh biết. Lúc này, trợ lý Mike đứng ở phía sau Tống Kỳ nhịn không được nữa. “Tổng giám đốc đã tìm cô Hạ vài ngày rồi, hôm qua lúc chúng tôi đến khu Nam Sơn, cô Hạ đã được cứu ra rồi… Tổng giám đốc tìm cả một đêm mới tìm ra được bệnh viện này đấy!” Mike nói. “Được rồi Mike, đừng nói nữa!” Lúc này, Tống Kỳ cắt ngang lời anh ta, Mike đứng ở phía sau, khi nghe thấy lời nói của Tống Kỳ mới im miệng lại. Nhưng mà Hạ Tịch Nghiên cũng nghe ra được chuyện này cuối cùng là như thế nào. Thì ra mấy ngày nay, không những Mục Chính Hi tìm cô mà còn có cả Tống Kỳ… Nhất thời Hạ Tịch Nghiên không biết phải nói gì, nhìn sang Tống Kỳ, trong lòng cảm động không thôi. “Cảm ơn anh, Tống Kỳ!” Ngàn vạn lời muốn nói nhưng Hạ Tịch Nghiên chỉ có thể thốt ra được một câu này. Sau khi nghe Hạ Tịch Nghiên nói xong, Tống Kỳ cười cười rồi dịu dàng nhìn cô: “Chỉ cần em không sao thì mọi thứ đều đáng Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Em không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, để anh phải lo lắng rồi!”Hạ Tịch Nghiên nói. Tống Kỳ mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu thương dành cho Hạ Tịch Nghiên. Nhìn thấy hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, Mục Chính Hi cau mày không vui, không nhịn được lên tiếng nói: “Nơi đó mà Tổng giám đốc Tống cũng tìm ra được, người nào không biết còn sẽ cho rằng anh theo dõi mà đến!” Mục Chính Hi mở miệng là đối đầu với người ta không thôi. Nghe thấy lời nói của Mục Chính Hi, Tống kỳ cũng di chuyển ánh mắt nhìn sang Mục Chính Hi, khoé miệng cười lạnh: “Nếu như tôi theo dõi mà đến thì tối hôm qua tôi đã xuất hiện ở đây rồi!” Nói hết câu, hai người đều nhìn nhau chằm chằm. Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó cũng cảm nhận được phong ba bão tố đang nổi lên. Hai người bọn họ cùng lúc xuất hiện sẽ luôn có loại cảm giác như thế này. Đúng lúc Hạ Tịch Nghiên đang không biết phải làm thế nào thì y tá đẩy cửa bước vào. “Hạ Tịch Nghiên có ở đây không?” “Có tôi!” Lúc này, y tá lên tiếng vừa hay phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này. “Kết quả kiểm tra của cô đã có rồi “Được, tôi lập tức tới ngay!” Dứt lời, Hạ Tịch Nghiên đã nhanh chóng đi qua đó.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]