Bên chỗ Hạ Tịch Nghiên. Hạ tịch Nghiên đang ngồi trên giường, cũng không biết tại sao cô luôn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra, đáy lòng không ngừng lo sợ. Ánh mắt liếc nhìn xung quanh, đúng là nơi này không có bất kỳ thứ gì có thể giúp cô trốn đi. Cô đã nhiều lần giao lưu với người trông giữ mình, nhưng người kia vẫn ngây ra không chịu giúp cô. Hạ Tịch Nghiên lặng lẽ suy nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự phải phó mặc cho số phận sao? Trong lúc cô đang suy nghĩ thì nghe được bên ngoài vang lên tiếng bước chân. "Giám đốc Hà!" Nghe được tiếng gọi giám đốc Hà kia, trái tim của Hà Tịch Nghiên bỗng nhiên muốn vọt lên tới cổ họng. Lúc này đã muộn như vậy mà ông ta còn tới đây làm gì? Nghĩ đến cảm giác không yên trong lòng, Hạ Tịch Nghiên càng thêm hoảng sợ. Theo tiếng tim đập như trống bỏi của cô cửa phòng bị mở ra. "Giám đốc Hà!" Lúc người canh gác nhìn thấy giám đốc Hà cũng lập tức gật đầu chào hỏi. "Cô ta thế nào rồi?" Giám đốc Hà mở miệng hỏi, hai mắt đỏ hồng, rõ ràng có thể nhìn ra được là ông ta đã uống không ít rượu. "Vẫn ở bên kia yên tĩnh đợi!" Người kia nói. Nghe người kia nói vậy, ánh mắt giám đốc Hà lướt nhìn tới chỗ Hạ Tịch Nghiên gật đầu nói: "Ừm, cậu đi ra ngoài đi!" Người kia gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài . Nhìn thấy cửa phòng bị đóng chặt lại, trong căn phòng rộng thênh thang này chỉ còn lại Hạ Tịch Nghiên và giám đốc Hà, cô lại nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, nếu không phải có cuộc điện thoại kịp thời kia thì Hạ Tịch Nghiên không biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng mà bây giờ... Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên không khỏi lo lắng. Hạ Tịch Nghiên nhìn giám đốc Hà đi từng bước về phía mình, ánh mắt nhìn thẳng vào ông ta. "Sao rồi? Cảm giác đợi chờ ở đây như thế nào?" Lúc này, giám đốc Hà đi tới trước mặt nhìn Hạ Tịch Nghiên mỉm cười nói. Nghe nói cô yên tĩnh chờ đợi, trong lòng ông ta thoải mái hơn rất nhiều. Hạ Tịch Nghiên nghe được lời của giám đốc Hà, cô cũng cười mỉa mai, ngẩng đầu nhìn ông ta: "Nếu đổi lại người bị bắt cóc là ông thì ông sẽ cảm thấy thế nào?" Hạ Tịch Nghiên nói chuyện thẳng thắn như thế khiến người khác cũng hết cách. "Nếu cô ngoan ngoãn, ngược lại tôi có thể thả cô ra!" Giám đốc Hà nói. Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên sững sờ nhìn ông ta: "Thật sao?" Nhìn ánh mắt của Hạ Tịch Nghiên, giám đốc Hà cong môi cười: "Đương nhiên, có điều... Không phải bây giờ!" Hạ Tịch Nghiên: "..." Nếu không phải bây giờ thì ông có thể đừng nói nhảm được không? Lập tức Hạ Tịch Nghiên liếc mắt nhìn ông ta: "Vậy giám đốc Hà đừng nói câu này còn tốt hơn!" "Cô cho rằng tôi không biết cô đang suy nghĩ gì sao? Thả cô ra, cô sẽ tìm cơ hội chạy trốn!" Giám đốc Hà nhìn Hạ Tịch Nghiên gằn từng chữ. "Cho dù tôi có chạy trốn thì cũng là chuyện thường tình thôi!" Hạ Tịch Nghiên nhìn ông ta hờ hững nói. Bây giờ chính là lúc tìm chủ đề để nói chuyện, càng kéo dài thời gian càng tốt. Giám đốc Hà đứng ở phía kia, mặt mũi hơi đỏ bừng, con mắt cũng đỏ, vừa nhìn đã biết ông ta uống không ít rượu Nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên nói chuyện với ông ta, giám đốc Hà có ảo giác trong chốc lát, liền chậm rãi bước về phía cô. Ông ta vừa bước đến gần, Hạ Tịch Nghiên lập tức ngửi được mùi rượu nồng nặc. "Muốn tôi thả cô cũng được, chỉ là cô nên biết phải làm gì rồi chứ..." Vừa nói, ông ta vừa chậm rãi bước tới, giọng nói càng lúc càng nhỏ, nhưng ánh mắt càng không rời khỏi người cô như thể muốn nuốt ăn tươi nuốt sống cô Cảm giác được ý đồ của ông ta, còn có mùi rượu trên người ông ta, lập tức Hạ Tịch Nghiên nhíu mày. "Hà Lục Nguyên, tốt nhất ông hãy tỉnh táo lại. Những việc ông làm đều là phạm pháp đấy. Cho dù ông không sợ phạm pháp, chẳng lẽ ông không sợ vợ ông sao?" Hạ Tịch Nghiên nhìn Hà Lục Nguyên gằn giọng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]