Chương trước
Chương sau
Cúp máy, Mục Chính Hi ném điện thoại lên bàn, thở dài một hơi.
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết tại sao, đến bây giờ vẫn không có tin tức nào của cô, trong lòng anh, trống rỗng… Hạ Tịch Nghiên, tốt nhất là em đừng xảy ra chuyện gì, cho dù có xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho em đâu!!!
Mục Chính Hi đứng dậy, bước đến trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Bây giờ, đường phố đã lên đèn.
Cho dù có như vậy, trong lòng anh vẫn cảm thấy nặng trĩu.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn lại reo chuông.
Mục Chính Hi lập tức quay đầu lại, lúc nhìn thấy số điện thoại, anh cảm thấy kích động, sau đó lập tức cầm máy lên, nhận máy.
“Alo, tổng giám đốc Mục!”
“Điều tra đến đâu rồi?” Cầm điện thoại lên, Mục Chính Hi hỏi thẳng.
Đã cả một ngày trời rồi! Anh đã gọi mấy cuộc điện thoại để giục, nhưng vẫn chẳng có tin tức gì, cuối cùng bây giờ cũng đã gọi đến!
“Tôi đã điều tra một ngày, vốn là bản ghi chép bên này không còn nữa, đây là tư liệu tôi lấy được từ phía trên, tôi đã gửi đến hòm thư của anh rồi!” Người trong điện thoại nói.
Nghe thấy tin tức này, Mục Chính Hi thả lỏng không ít: “Được, tôi biết rồi!”
“Vâng, tổng giám đốc Mục, nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ tìm tôi!”
“Cảm ơn!” Nói xong, Mục Chính Hi cúp máy, sau đó nhanh chóng trở về ghế, ngồi xuống lập tức mở máy tính, thao tác tay vô cùng nhanh.
Mở hòm thư ra, thấy có thư gửi đến, anh lập tức mở ra.
Có khoảng tầm mười trang.
Người của thành phố A nói ít không ít, nói nhiều không nhiều.
Loại xe này có nhãn hiệu, Mục Chính Hi thấy được điểm này.
Vì vậy, bắt đầu từ trang đầu tiên, Mục Chính Hi đã ghé sát vào nhìn, không thể bỏ qua bất kì cái tên nào.
Nhưng mà những nhiều này, đa số là anh rất ít khi tiếp xúc, chứ đừng nói gì đến là Hạ Tịch Nghiên.
Cuối cùng, lúc tìm đến trang thứ sáu, Mục Chính Hi nhìn thấy một cái tên.
Lúc đó anh đã ngơ ra. Trực giác nói với anh. Chính là ông ta, không sai!
Hà Lục Nguyên!
Nếu như anh nhớ không nhầm, vì kí hợp đồng mà lúc ở quán cơm, Hạ Tịch Nghiên đã trêu đùa Hà Lục Nguyên, lúc đó anh chạy đến, Hà Lục Nguyên đã sai người đi tìm cô rồi.
May mà, bọn họ đã trốn đi, mới bình an vô sự.
Sau chuyện đó, Hà Lục Nguyên vẫn chưa từng xuất hiện, Mục Chính Hi đã quên đi chuyện này từ lâu, bây giờ nhìn thấy tên của ông ta, anh lại đột nhiên nhớ ra.
Nghĩ đến đây, anh cũng đột nhiên nhớ ra đã từng gặp anh ta trong tiệc rượu của Tống Kỳ… Giây phút đó, Mục Chính Hi như chắc chắn được điều gì, lập tức lấy điện thoại ra: “Giúp tôi điều tra xem bây giờ Hà Lục Nguyên đang ở đâu!”
“Bây giờ!?”
“Đúng, bây giờ, ngay và luôn!” Mục Chính Hi nhấn mạnh từng chữ.
Bây giờ chỉ cần có tin tức về Hạ Tịch Nghiên, cho dù chỉ liên quan đến cô một chút, anh cũng hận không thể lập tức xông đến.
Cúp máy, Mục Chính Hi đi qua đi lại trong phòng làm việc, anh có chút đứng ngồi không yên rồi.
Anh rất chắc chắn, chuyện này nhất định là có liên quan đến ông ta!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Mục Chính Hi trở nên u ám, tốt nhất là Hạ Tịch Nghiên không xảy ra chuyện gì, nếu không, anh nhất định sẽ khiến Hà thị phá sản!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.