Chương trước
Chương sau
Hai người Tống Kỳ và Hạ Tịch Nghiên đứng đó, vừa nói vừa cười, thậm chí lúc khiêu vũ, hai người đều cực kì ăn ý.
Chỉ là từ đầu đến cuối Hạ Tịch Nghiên không chú ý tới ở bên kia có một ánh mặt dữ tợn dán lên người cô, hắc ám trong ánh mắt, hận không thể xử tử cô luôn.
Mục Chính Hi cũng khiêu vũ với Lăng Tiêu Tường, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Hạ Tịch Nghiên, cơn giận trong mắt, như kim đâm vào người Lăng Tiêu Tường.
Tuy người đàn ông này ôm cô ta, cùng khiêu vũ với cô ta, nhưng tâm trí của anh hoàn toàn không đặt trên người cô ta...
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta đau đớn vô cùng.
Hạ Tịch Nghiên!
Cô ta nhất định không tiếp tục tùy tiện dung túng thế được!
Chỉ cần cô ta xảy ra chuyện, Mục Chính Hi chắc chắn sẽ trở lại bên cạnh cô ta!
Nghĩ tới đây, cô ta ngước mắt nhìn Mục Chính Hi trước mặt, suy nghĩ trong lòng càng kiên định hơn.
Nhảy xong một vũ điệu, Hạ Tịch Nghiên nhìn Tống Kỳ, cười: “Em đi nhà vệ sinh một chuyến!"
Tống Kỳ gật đầu: “Ừ."
Hạ Tịch Nghiên cười, sau đó đi vào phòng vệ sinh, còn Tống Kỳ đứng đó, nhìn theo phương hướng của Hạ Tịch Nghiên, trên môi nở một nụ cười hài lòng...
Mục Chính Hi thấy Hạ Tịch Nghiên đi về bên đó, cũng kết thúc vũ điệu với Lăng Tiêu Tường: “Anh đi nhà vệ sinh một chuyến!" Nói xong Mục Chính Hi định đi, nhưng vừa cất bước, Lăng Tiêu Tường đã giữ anh lại.
Mục Chính Hi nhíu mày, quay đầu nhìn cô ta.
Lăng Tiêu Tường nắm chặt tay Mục Chính Hi: “Chính Hi..."
Nhìn ánh mắt cầu xin của Lăng Tiêu Tường, Mục Chính Hi đột nhiên thấy hơi không đành lòng: “Em sao thế?"
Lăng Tiêu Tường sửng sốt, sau đó nói: “Em khó chịu... khó chịu quá..." Đang nói thì khó chịu ngã vào người anh.
Mục Chính Hi thấy thế, lập tức vươn tay đỡ cô ta: “Em sao thế?" Anh cũng không thấy cô ta không bình thường.
Lăng Tiêu Tường ngã vào người anh: “Chính Hi, em khó chịu quá, anh đưa em về được không...?"
Nhìn bộ dạng khó chịu của Lăng Tiêu Tường, Mục Chính Hi ngước mắt nhìn phương hướng Hạ Tịch Nghiên biến mất, cuối cùng thì nhíu mày, không đuổi theo mà nhìn người trong ngực: “Được, anh đưa em đi!"
"Vâng." Lăng Tiêu Tường dựa vào người Mục Chính Hi, yếu ớt gật đầu, lúc này hai người thậm chí không từ biệt mà đi thẳng ra ngoài.
Mục Chính Hi lái xe, Lăng Tiêu Tường dựa vào ghế phó lái, dựa lưng lên ghế, trông rất khó chịu.
"Em cố thêm một lúc, anh đưa em đi bệnh viện!" Mục Chính Hi nhìn Lăng Tiêu Tường rồi nói, sau đó tăng tốc lái xe.
Lăng Tiêu Tường dựa ghế: “Không sao đâu, em chỉ hơi không thoải mái thôi, không cần đến bệnh viện đâu!"
"Nhưng mà..."
"Anh biết đó, nếu chúng ta đi bệnh viện, bị phóng viên chụp được, ngày mai lại lên đầu đề!" Lăng Tiêu Tường nói.
Nói tới chuyện này, Mục Chính Hi biết, nhưng mà...
Anh nhíu mày.
Quen biết Lăng Tiêu Tường lâu như thế, đến tận bây giờ scandal của bọn họ vẫn không gián đoạn, đó là vì anh biết rằng, đây là Lăng Tiêu Tường cố ý sắp xếp. Anh biết cô ta đang dùng cách này để nói cho người khác biết quan hệ của hai người họ, nhưng bây giờ cô ta lại sợ scandal bị truyền ra, Mục Chính Hi nhíu mày.
"Sao hả? Từ khi nào mà em sợ lên báo vậy?" Mục Chính Hi bỗng nhiên hỏi ngược lại.
Lăng Tiêu Tường sửng sốt, hàng lông mi nhỏ dài run run, sau đó nói: “Bây giờ là thời kì đặc biệt, em không muốn thêm phiền toái cho anh!"
Lý do này...
Rất gượng gạo!
Nghe thế, Mục Chính Hi nhếch mép, không nói tiếp chuyện này nữa, mà mở miệng hỏi: “Không đi bệnh viện sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.