Nói tới điều này, Hạ Tịch Nghiên hơi ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ kỹ lại: “Tổng giám đốc Mục không sợ tôi nhảy việc?”
“Nếu chút hấp dẫn này mà cô cũng không chịu được, sớm muộn gì cũng sẽ nhảy việc, tôi giữ cô lại còn có tác dụng gì?” Mục Chính Hi nói.
Trước giờ anh luôn dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì sẽ không dùng.
Về điểm này, Hạ Tịch Nghiên lại rất khâm phục.
Hạ Tịch Nghiên cười, không nói gì, gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi!”
“Ngày kia Alexia sẽ rời đi, có tổ chức lễ chia tay, mời đích danh cô, đến lúc đó cô đi cùng tôi!” Bỗng nhiên Mục Chính Hi nói.
Nghe thấy điều này, Hạ Tịch Nghiên hơi chần chừ, sau đó gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Mục Chính Hi gật đầu, vì thế, Hạ Tịch Nghiên đi ra ngoài, vừa tới cửa, Hạ Tịch Nghiên bỗng nhớ ra gì đó.
“Đúng rồi, tổng giám đốc Mục!” Mục Chính Hi ngước mắt lên.
“Bên dưới bản thiết kế đưa cho Alexia, còn có một bản thiết kế nữa, là bất ngờ mà tôi hứa với anh lúc trước, cũng chính là quà tặng cho chú Lý!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Nghe thấy điều này, Mục Chính Hi sững sờ.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên cười, xoay người rời đi.
Trong lòng, liền rất nhẹ nhõm.
Sau khi cô ra ngoài, Mục Chính Hi lại mở tài liệu lần nữa, quả nhiên, bên dưới bản thiết kế đưa cho Alexia còn có một bản thiết kế nữa.
Mặc dù khác với lúc trước, nhưng dường như Mục Chính Hi có thể vừa nhìn liền thấy được nguyên lý thiết kế của Hạ Tịch Nghiên.
Nghĩ tới đây, khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi/984605/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.