Chương trước
Chương sau
“Mục...”
Cô chỉ cần mở miệng thì sẽ bị nụ hôn của anh nuốt mất.
Hạ Tịch Nghiên thật sự khóc không ra nước mắt, dùng sức đẩy Mục Chính Hi: “Mục Chính Hi, anh như thế này, tôi sẽ hận anh!” Hạ Tịch Nghiên trong lúc giãy giụa đột nhiên mở miệng nói.
Cũng chính câu nói đó, Mục Chính Hi đã dừng động tác.
Ngước mắt, nhìn Hạ Tịch Nghiên.
Hai mắt của Hạ Tịch Nghiên cũng nhìn thẳng anh: “Anh thật sự muốn cưỡng bức người khác sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh hỏi.
Sự sắc bén trong ánh mắt cô, khiến Mục Chính Hi hơi sững người.
“Nếu như anh thật sự muốn làm như vậy, về mặt thể lực tôi không chống cự được, nhưng Mục Chính Hi, anh thật sự muốn cưỡng bức một người anh không có cảm giác sao?!” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh hỏi.
Mục Chính Hi nhíu mày, nhìn cô.
Thật ra, anh có thể tiếp tục, nhưng không biết tại sao, sau khi nghe lời mà Hạ Tịch Nghiên nói, anh vậy mà ngoài ý muốn cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.
“Vậy ý của cô là, tôi nên khiến cô cam tâm tình nguyện?” Mục Chính Hi nhìn cô nhướn mày hỏi.
“Nếu như anh có bản lĩnh thì cứ thử!” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh mà nhàn nhạt mở miệng, trong lời nói mang theo sự khiêu khích.
Nhưng điều nay hình như đã gợi lên hứng thú của Mục Chính Hi.
Nhìn cô, Mục Chính Hi mở miệng: “Hạ Tịch Nghiên, lần này, cô thắng rồi, nhưng tôi sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện!” Mục Chính Hi nói, trong lời nói là sự khẳng định, tự tin.
Hạ Tịch Nghiên mỉm cười: “Vậy thì xem bản lĩnh của anh rồi!”
“Xem ra, cô muốn chơi trò tình cảm với tôi!” Mục Chính Hi nhìn cô nói.
“Không phải muốn chơi, tôi chỉ là không muốn bị cưỡng bức, Mục Chính Hi anh thật sự có bản lĩnh như thế thì khiến tôi cam tâm tình nguyện, đến lúc đó tôi không nói hai lời!” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh nói.
Nghe thấy điều này, Mục Chính Hi nhướn mày: “Hạ Tịch Nghiên, cô tốt nhất nhớ kỹ lời mà cô nói ngày hôm nay, nếu như cô còn lừa tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô chết rất thảm!” Mục Chính Hi cảnh cáo.
Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Anh yên tâm, tôi bây giờ cho dù chạy đi làm hòa thượng cũng không chạy đến miếu!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Cô biết thì tốt, có điều cho dù cô đi rồi, bất luận dùng cách gì, cho dù đuổi đến chân trời góc bể, tôi cũng sẽ tìm được cô!” Hạ Tịch Nghiên nhìn cô nói, nhận lúc còn sớm muốn cô chết tâm muốn chạy.
“Anh yên tâm, nhà của tôi ở nơi này, tôi sẽ không tiếp tục chạy nữa!”
“Tốt nhất là như vậy!” Mục Chính Hi nói.
Tóm lại cũng bớt giận được một ít.
“Vậy bây giờ, anh có thể đứng dậy được hay chưa?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh hỏi.
Hạ Tịch Nghiên liếc nhìn cô, lúc này mới lười nhác từ trên người cô đứng dậy, bộ phận nào đó như có như không cọ vào người cô, hai người đều có cảm thấy, Hạ Tịch Nghiên lập tức đỏ mặt, nhưng Mục Chính Hi lại như không có chuyện gì, từ trên người cô đứng dậy.
Hạ Tịch Nghiên cũng nhân đó ngồi dậy, chỉnh lại quần áo.
“Nếu đã như thế, Mục Chính Hi, chúng ta nói chuyện đi!” Hạ Tịch Nghiên mở miệng nói.
Mục Chính Hi ngồi ở một bên, lười nhác nhướn mày, ra hiệu cô nói.
“Mặc kệ giữa chúng ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đều không dây dưa đến gia đình!” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi nói.
Mục Chính Hi lười biếng dựa vào, không lên tiếng, chỉ có ánh mắt đang nhìn cô.
“Anh đã đồng ý với tôi, không được ra tay với Hạ Thị!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Lúc đó, tôi không biết cô lừa tôi, nếu như tôi biết, nhất định sẽ không đáp ứng với cô, hơn nữa, lúc đó nhất định sẽ thu mua Hạ Thị rồi!” Mục Chính Hi đột nhiên tiến sát, nhìn Hạ Tịch Nghiên nói từng chữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.