Chương trước
Chương sau
Hạ Tịch Nghiên cho người ta cảm giác rất thần bí giống như là một người phụ nữ có chuyện cũ nên càng khiến anh muốn tìm hiểu.
Thật sự không biết lúc anh biết chân tướng mọi việc thì sẽ chấn kinh tới mức nào!
"Sao vậy, hương vị thế nào! ?" Mục Chính Hi nhìn cô hỏi.
Cô gật gật đầu: "Bò bít tết giá hơn ba triệu thì hương vị có thể không ngon sao?"
"Cô biết là tốt rồi, nhớ là đang nợ tôi một phần ân tình đấy!"
"Hả?" Hạ Tịch Nghiên đang ăn liền ngước mắt lên nhìn Mục Chính Hi: "Nhân tình gì?"
"Chẳng lẽ mời không cô ăn cơm à?"
"Không phải tôi đang ăn cơm cùng anh à!" Hạ Tịch Nghiên nói, cái tên Mục Chính Hi này bây giờ cũng quá biết lừa bịp người khác rồi.
"Ăn cùng tôi thì cũng là ăn!" Mục Chính Hi nói, dù sao anh đã hạ quyết tâm lừa bịp cô rồi.
Hạ Tịch Nghiên, "..."
Bây giờ cô có thể vứt dao nĩa xuống bỏ đi không?
Chỉ có điều ăn thì cũng đã ăn, cho dù cô không ăn hết thì Mục Chính Hi cũng đã quyết định lừa bịp cô rồi.
Không bằng cô cứ hưởng thụ bữa tối này cho tử tế đi.
Hạ Tịch Nghiên cầm ly rượu vang lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Mục Chính Hi ngồi ở đối diện cô chẳng biết tại sao lại cảm thấy đi cùng với cô hoặc ở chung với cô rất dễ chịu, hơn nữa còn có một cảm giác đã từng quen biết...
Hạ Tịch Nghiên nhìn sang thấy Mục Chính Hi đang nhìn mình trái tim vẫn không nhịn được hơi loạn nhịp, lập tức Hạ Tịch Nghiên mở miệng: "Tổng giám đốc Mục, tôi ở đây ăn cơm cùng anh lại còn bị anh lừa gạt như vậy bây giờ nếu như lại bị bạn gái của anh nhìn thấy nữa thì có lẽ cô ta lại nổi bão với tôi mất!"
"Cô sợ à?" Nghe cô nói, Mục Chính Hi nhíu mày hỏi lại.
"Đương nhiên rồi!" Hạ Tịch Nghiên lưu loát mở miệng: "Chuyện ngoài ý muốn như vậy có ai lại không sợ chứ, huống chi chúng ta một chút cũng không có gì, tôi thấy những chuyện này rất phiền!"
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói, khóe miệng Mục Chính Hi hơi nhếch lên, anh ngược lại không hề nhìn ra dáng vẻ của cô có nửa điểm sợ hãi thậm chí lần trước lúc nói chuyện cùng Lăng Tiêu Tường cô còn khiến cho Lăng Tiêu Tường tức giận không nhẹ.
Lúc này, Mục Chính Hi cắt một miếng bò bít tết, cười cười nói: "Vậy sợ là sau này cô sẽ luôn bị làm phiền rồi!"
"Hửm? Có ý gì?" Trong lúc nhất thời Hạ Tịch Nghiên không kịp phản ứng lại được.
Mục Chính Hi cười cười: "Không có ý gì hết, cô ăn đi!"
Mục Chính Hi đã nói như vậy nên Hạ Tịch Nghiên cũng không hỏi thêm nữa, cúi xuống tiếp tục ăn cơm.
Khoan hãy nói, bò bít tết xịn và bò bít tết bình thường thật sự là khác biệt rất lớn, Hạ Tịch Nghiên thừa nhận bữa cơm này ăn cũng không tệ lắm.
Thế là một bữa cơm trôi qua trong bầu không khí như vậy.
Lúc trở về, Mục Chính Hi nói muốn đưa Hạ Tịch Nghiên về nhà cô cũng không từ chối, giờ này rất khó đón xe nên cô bằng lòng lên xe Mục Chính Hi.
Trên đường đi, hai người không nói chuyện với nhau nhưng cũng không cảm thấy bầu không khí có gì ngượng ngùng.
Mục Chính Hi nhìn cô một chút: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Thiết kế!"
"Có ý tưởng rồi à?"
"Không!" Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe được câu này, Mục Chính Hi nhíu mày lại: "Nice đã nói chỉ có người có chuyện cũ thì mới có thể gợi ra được sự đồng tình, cho nên cô có thể dựa theo chuyện cũ của mình mà làm!"
"Chuyện cũ bắt nguồn từ tình yêu, tình bạn, tình thân hay cuộc sống, cuộc sống của tôi rất bình lặng, người nhà cũng rất hoà thuận, bạn bè tôi cũng rất tốt cho nên thật sự không nghĩ ra có chuyện cũ nào!"
"Vậy tình yêu thì sao?" Nghe rất lâu, Mục Chính Hi mới nhíu mày hỏi lại.
Nghe được câu này, Hạ Tịch Nghiên chợt quay đầu lại nhìn anh: "Tổng giám đốc Mục, anh cố ý đúng không, anh biết rõ là tôi đã ly hôn rồi mà!"
"Trước khi ly hôn thì sao, không trải qua chuyện gì à?"
Nói đến chuyện này, Hạ Tịch Nghiên trầm mặc một chút.
"Chồng cũ của cô là người như thế nào?" Mục Chính Hi nửa công nửa tư hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.