"Cho nên tổng giám đốc Mục, đừng có tỏ ra bộ dạng ghét bỏ ai cả, cho dù anh là đàn ông thì cũng là đàn ông đã ly hôn, anh không có tư cách gì để ghét bỏ tôi." Dứt lời, Hạ Tịch Nghiên không muốn nói gì với anh nữa, đẩy anh ra rồi đi ra ngoài.
Mà Mục Chính Hi đứng ở phía sau nhìn Hạ Tịch Nghiên vênh váo tự đắc đi ra ngoài, anh không vui nhíu mày.
Việc này chính là sự thật, thế nhưng mà trong lòng của anh vẫn rất khó chịu!
Rất khó chịu!
Lúc Hạ Tịch Nghiên đi ra khỏi phòng họp, cô mới bỗng nhiên nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Nếu như không phải lúc nãy nói như vậy, chỉ sợ Mục Chính Hi thật sự sẽ cứ hỏi tới hỏi tới.
Thật sự không biết người đàn ông mà cô ly hôn chính là anh!
Nhưng mà biết rồi thì cũng tốt, cô không cần phải lo lắng đề phòng như vậy nữa, đã đến tình trạng thế này rồi, Mục Chính Hi vẫn không nhớ ra được, xem ra thật sự đã sớm quên cô đi rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng của Hạ Tịch Nghiên lại có cảm giác không thoải mái.
Không được người ta nhớ kỹ, ít nhiều gì cũng sẽ có chút không thoải mái.
Càng nhiều hơn chính là sự thả lỏng, như thế này là tốt nhất đối với cô.
Thế là, hai ngày sau đó Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi cũng không hề chạm mặt nhau một lần nào, Hạ Tịch Nghiên vùi đầu vào công việc, vừa phải chuẩn bị chuyện tranh tài, còn phải chuẩn bị kế hoạch với Nguyên Thức, sống rất bận rộn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi/984519/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.