Chương trước
Chương sau
"Vậy Hà tổng đó sẽ không trả thù cô đâu ha!" Khả Khả đột nhiên hỏi.
Nghe thấy câu nói này, Hạ Tịch Nghiên hơi sửng sốt một chút. Thật ra thì lúc đó cô cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng ký được hợp đồng, sau đó để Mục Chính Hi bỏ qua cho Đô Đô, rời khỏi nơi đó.
Căn bản cũng không cân nhắc đến hậu quả.
Lúc này Hạ Tịch Nghiên mới nhớ đến cảnh tượng trốn đi với Mục Chính Hi, Hà tổng ở bên ngoài bùng nổ rất dữ dội.
Sẽ có hay không đây?
Hạ Tịch Nghiên cũng không biết nữa.
Một giây này, Hạ Tịch Nghiên cũng ngơ ngác một chút.
"Tôi nghe nói là Hà tổng kia làm người rất tàn nhẫn, hơn nữa thủ đoạn lại rất hèn hạ, cô làm như vậy ông ta có thể sẽ trả thù cô hay không đây?" Khả Khả hỏi.
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa, lúc đó tôi không suy nghĩ đến chuyện này."
"Cái này cũng chỉ là tôi nghe nói mà thôi, tôi cũng không biết là thật hay giả. Nhưng mà Tịch Nghiên, cô vẫn nên chú ý một chút." Khả Khả dặn dò nói.
Hạ Tịch Nghiên nhẹ nhàng gật đầu, cười cười: "Được rồi, tôi biết rồi."
Khả Khả cũng cười cười, xoay người lại trở về nơi làm việc của mình.
Hạ Tịch Nghiên ngồi ở chỗ đó, cũng không thể không thừa nhận lời của Khả Khả nói rất có đạo lý, nhưng mà hi vọng sẽ không như vậy đâu.
Mặc dù là Hà tổng kia nhìn có chút háo sắc, nhưng mà chắc cũng không đến nỗi nhỏ nhen như vậy đâu nhỉ.
Nghĩ như vậy, Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ thôi bỏ đi, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, đi được đến đâu thì hay đến đó.
Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên liền vùi đầu vào công việc.
Chờ đến lúc tan việc, Hạ Tịch Nghiên nhận được một cuộc điện thoại.
"A lô..."
"Tịch Nghiên, là anh đây."
Nghe thấy giọng nói trong điện thoại, động tác đang dọn dẹp đồ đạc của Hạ Tịch Nghiên hơi chững lại: "Anh cả?"
"Là anh đây." Hạ Kỳ Lâm mở miệng.
Nghe thấy là cuộc điện thoại của Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên vẫn có chút ngạc nhiên.
"Tịch Nghiên, có phải là em đã trở về nước rồi không?" Hạ Kỳ Lâm trực tiếp mở miệng hỏi.
"Làm sao anh biết vậy?"
"Xem ra quả nhiên là thật rồi, tại sao lại không về nhà chứ?" Hạ Kỳ Lâm trầm giọng hỏi.
“Em...”
"Bây giờ em đang ở chỗ nào, anh lập tức đi tìm em ngay." Hạ Kỳ Lâm nói.
"Em sắp tan việc rồi."
"Để anh đi đón em, em làm việc ở đâu vậy?" Hạ Kỳ Lâm hỏi.
Sao Hạ Tịch Nghiên có thể nói cho anh ta biết cô đang ở đâu được.
"Không cần đâu, chúng ta cứ gặp nhau ở chỗ cũ đi." Hạ Tịch Nghiên nói.
"Được rồi."
"Đúng rồi, đừng có nói với ba mẹ đó nha." Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe thấy cái này, Hạ Kỳ Lâm hơi sửng sốt một chút nhưng vẫn đồng ý: "Được, anh đã biết rồi!"
Thế là sau khi cúp điện thoại, Hạ Tịch Nghiên nhanh chóng dọn dẹp một chút rồi đi khỏi.
Ở chỗ cũ.
Sau khi Hạ Tịch Nghiên đến nơi, Hạ Kỳ Lâm đã đến trước rồi.
Anh ta mặc bộ đồ vest ngồi ở bên trong, sau khi Hạ Tịch Nghiên đến thì đi thẳng vào.
"Anh cả." Đi đến trước mặt của Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên nhẹ giọng kêu một tiếng.
Hạ Kỳ Lâm hết hồn nhìn người ở trước mặt, có chút không dám tin tưởng.
Hạ Tịch Nghiên cười cười, ngồi đối diện với anh ta: "Làm sao vậy? Anh cả cũng không nhận ra em hả?"
Nghe thấy giọng nói của Hạ Tịch Nghiên, lúc này Hạ Kỳ Lâm mới khẳng định là mình không hề nhìn nhầm người.
"Tịch Nghiên, em đã thay đổi rồi."
"Thay đổi ở chỗ nào cơ chứ?" Hạ Tịch Nghiên nhìn Hạ Kỳ Lâm mà cười một tiếng, nụ cười kia, trong sự hoạt bát lại mang theo chút đáng yêu, khiến Hạ Kỳ Lâm ngây ngẩn cả người.
"Em trở nên đẹp hơn." Hạ Kỳ Lâm nói thật.
Nghe thấy lời của Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên mỉm cười.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ đi đến: "Xin hỏi hai vị dùng gì ạ?"
"Một ly Mocha, một ly cà phê Blue Mountain."
Hạ Tịch Nghiên còn chưa mở miệng thì Hạ Kỳ Lâm đã gọi cho Hạ Tịch Nghiên rồi.
Hạ Tịch Nghiên cười cười: "Anh cả vẫn còn nhớ rõ em thích uống cà phê gì."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.