"Rốt cuộc ông muốn làm gì?" Hạ Tịch Nghiên nhìn ông ta hỏi, đồng thời cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tay chân bị trói buộc nhưng cô làm cách nào cũng không thoát được.
Giám đốc Hà đi tới cạnh giường, đưa tay ra, bỗng nhiên nâng cằm Hạ Tịch Nghiên lên, nhìn thẳng vào mắt của cô.
Dường như muốn tìm ra cảm giác quen thuộc từ trong ánh mắt này.
Hạ Tịch Nghiên là người ưa sạch sẽ, hễ là người mà cô không thích chạm vào người cô, cô đều cảm thấy buồn nôn, huống chi là "Người nổi tiếng" trước mặt này.
Hạ Tịch Nghiên thật sự rất buồn nôn.
Giám đốc Hà nhìn thẳng vào Hạ Tịch Nghiên, lúc nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cô thì ông ta cau mày: "Cô căm ghét tôi?"
"Ông nhìn ra được là tốt rồi!" Hạ Tịch Nghiên nói, sau đó nói vẻ vô cùng căm ghét: "Ông thả tôi ra!"
Ánh mắt kinh tởm của cô lại khiến giám đốc Hà liên tưởng tới một người khác đang nhìn ông ta.
Hai tay ông ta siết chặt lại: "Thu hồi ánh mắt của cô ngay, nếu không tôi sẽ cho cô biết tay!"
Hạ Tịch Nghiên không biết tại sao ông ta bỗng nhiên trở nên kích động như thế. Nhưng cô vẫn hiểu đạo lý tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Cô nhíu mày nhìn ông ta: "Giám đốc Hà, chắc ông cũng hiểu đạo lý điều gì bản thân không muốn thì chớ ép người khác phải làm phải không?"
"Cô..."
Nhìn thấy dáng vẻ lanh mồm lanh miệng của Hạ Tịch Nghiên trong lòng giám đốc Hà vô cùng khó chịu.
Ngay lập tức, khóe miệng ông ta hiện lên vẻ giễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi-ha-tich-nghien/1811630/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.