Hạ Tịch Nghiên nhìn dáng vẻ Mục Chính Hi tức giận thì nhíu mày, rất muốn phản bác lại, nhưng đúng lúc này một bóng dáng đi ra ngoài, khi Hạ Tịch Nghiên nhìn thấy khuôn mặt kia thì bản năng nắm chặt lấy Mục Chính Hi, dùng cơ thể của anh che chắn người mình.
Mục Chính Hi sửng sốt, anh nhíu mày nhìn cô gái ở trong lòng mình, mùi thơm thoang thoảng ở trong lòng, chuyện này là thế nào? Nhào vào lòng anh sao?
“Em làm gì vậy?” Mục Chính Hi nhíu mày nhìn cô hỏi.
Hạ Tịch Nghiên ở trước mặt ang nhìn người kia đi qua, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Mục Chính Hi: “Không có gì!” Cô nói xong thì tay nắm quần áo của Mục Chính Hi buông ra
Mục Chính Hi nhìn hành động của cô thì lười biếng nhướng mày nhìn cô.
Lúc này Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi: “Tổng giám đốc Mục, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi ra ngoài trước!” Cô nói xong thì định rời đi. Nhưng cô còn chưa nhấc chân lên thì Mục Chính Hi lại chặn trước mặt cô.
Hạ Tịch Nghiên sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn Mục Chính Hi: “Tổng giám đốc Mục, anh có ý gì?”
Mục Chính Hi nhìn cô, khóe miệng cong lên, ánh mắt mê hoặc: “Em nói xem?”
Hạ Tịch Nghiên: “...” Cô phát hiện việc nói chuyện với Mục Chính Hi rất mệt mỏi.
“Tổng giám đốc Mục, anh có chuyện gì thì nói thẳng đi!” Hạ Tịch Nghiên mở miệng nói, lúc này tòan bộ sự chú ý của cô đặt trên người Mục Chính Hi.
Mục Chính Hi nheo mắt lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi-ha-tich-nghien/1811618/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.