“Tổng giám đốc Mục, tôi đi trước đây.” Lúc này Hạ Tịch Nghiên ôm đồ đi ra ngoài trước.
Mục Chính Hi cũng lập tức đi ra ngoài: “Để tôi đưa em về.”
“Không cần đâu, tôi gọi xe rồi.” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên cười cười sau đó bước nhanh hơn.
Mục Chính Hi đứng ở đó nhìn bóng lưng của Hạ Tịch Nghiên, anh chỉ nhíu mày lại, cũng không nói cái gì nữa, tự mình cũng đi lái xe.
Kể từ ngày đó Lăng Tiêu Tường biết Hạ Tịch Nghiên là vợ cũ thì cũng không xuất hiện.
Đến lúc đó cô ta mới biết được bản thân mình ngu ngốc biết bao nhiêu.
Hạ Tịch Nghiên chưa từng nói, Mục Chính Hi cũng không nói cho cô ta biết, hơn nữa cô ta còn ngây ngốc đi tìm Hạ Kỳ Lâm để anh giúp đỡ, bây giờ nghĩ lại thật sự là buồn cười mà.
Trong quán bar, cô ta ngồi ở đó uống từng ly từng ly, nhưng mà lại không hề say.
Cô ta muốn để bản thân mình uống say, như thế này thì cô ta không cần phải suy nghĩ cái gì nữa, nhưng mà cho dù có uống bao nhiêu đi nữa thì cô ta cũng không say, hơn nữa còn rất tỉnh táo.
Đúng vào lúc này một bóng dáng đi đến, sau đó trực tiếp đi đến quầy bar ngồi xuống.
Lăng Tiêu Tường ngước mắt nhìn lên, trong lúc vô tình quét mắt nhìn người ngồi ở bên cạnh.
Lúc nhìn thấy thì cô ta hơi cau mày lại.
Hiển nhiên người ngồi ở bên cạnh của cô ta cũng hơi sửng sốt một chút.
Lúc này Lăng Tiêu Tường nhếch miệng tạo nên một nụ cười: “Tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi-ha-tich-nghien/1811611/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.