“Cậu xác định là anh ta có xứng không?” Mục Chính Hi hỏi ngược lại.
“Nghe nói là anh ta rất có thủ đoạn, nếu không thì cũng sẽ không có chỗ đứng ở Luân Đôn đâu nhỉ?” Huống Thiên Hựu nói.
“Đó là luân đôn, ở thành phố A, cậu xác định là anh ta có được không?” Mục Chính Hi hỏi lại, sắc mặt âm trầm.
Huống Thiên Hựu: “...”
Sự tự tin của Mục Chính Hi là do trời sinh.
“Chính Hi, anh ta không chỉ giành mất người phụ nữ của cậu, còn cướp mất việc làm ăn của cậu, chắc chắn là năm nay cậu không đi bái phật rồi.” Huống Thiên Hựu nói.
“Tại sao tôi lại nghe thấy mùi vị cười trên nỗi đau của người khác thế.” Mục Chính Hi nói.
Huống Thiên Hựu: “... Tôi đây là đang lo lắng cho cậu đó.”
“Cậu chắc chắn không?”
“Đương nhiên rồi.” Huống Thiên Hựu nói cực kỳ chắc chắn.
“Cậu vẫn nên lo cho mình đi.” Mục Chính Hi nói.
“Xem ra là cậu đã có cách đối phó rồi.” Huống Thiên Hựu nói.
Nói đến cái này, khóe miệng của Mục Chính Hi kéo lên, cũng không nói tiếp nữa.
“Sao vậy, tối nay có muốn đi ra ngoài uống chút gì đó không?”
“Không được đâu, tối nay tôi có bữa tiệc rồi.” Mục Chính Hi nói.
“Thế thì thôi, hôm nào uống.”
“Ừm.”
Sau khi nói chuyện ngắn gọn với nhau thì cúp điện thoại.
Nhìn tờ báo ở trước mặt, Mục Chính Hi nhếch miệng lên một nụ cười chắc chắn.
Lúc này anh cầm điện thoại di động lên bấm gọi
“A lô, Lăng tổng, bữa tiệc tối nay cùng với thị trưởng, tôi sẽ đến đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi-ha-tich-nghien/1811602/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.