Giọng điệu cứng rắn của Hạ Tịch Nghiên làm cho Tống Kỳ sửng sốt một chút, anh ngạc nhiên không phải bởi cái gì khác, mà là Hạ Tịch Nghiên lại biết Mục Chính Hi đang ở chỗ đó.
Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng mà anh cũng không hỏi gì nhiều.
“Tịch Nghiên, tin tưởng anh, loại chuyện như thế này sẽ không xảy ra một lần nào nữa đâu.” Tống Kỳ nói từng lời đảm bảo với cô ở trong điện thoại.
Sự khẳng định và chắc chắn của anh ta khiến cho Hạ Tịch Nghiên có một loại cảm giác rất kỳ lạ, cô không đáp ứng mà là hỏi ngược lại: “Bây giờ anh đang ở đâu, vẫn còn ở bên ngoài hả?”
Tống Kỳ đang ngồi ở trong xe, vừa gọi điện thoại vừa tìm cô khắp nơi, thẳng cho đến khi cô nhận điện thoại, anh mới yên tâm một chút.
“Ừ, anh vẫn còn đang ở bên ngoài, lập tức trở về ngay đây.” Tống Kỳ nói.
Nghe thấy lời nói của anh ta, Hạ Tịch Nghiên cũng không nghĩ gì nhiều: “Đã muộn lắm rồi, về sớm nghỉ ngơi đi, em rất mệt, em cũng muốn nghỉ ngơi.” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Ừ, vậy em nghỉ ngơi sớm chút đi.” Tống Kỳ nói ở đầu dây bên kia.
“Được rồi, vậy cúp máy đây, ngủ ngon.” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Tịch Nghiên...” Tống Kỳ bỗng nhiên kêu một tiếng.
“Hả?” Hạ Tịch Nghiên vừa mới muốn tắt điện thoại, sau khi nghe thấy giọng nói của Tống Kỳ thì bất ngờ một chút.
“Anh...” Tống Kỳ muốn nói cái gì đó, lại phát hiện bây giờ có nói cái gì cũng không phải là thời cơ thích hợp, suy nghĩ rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi-ha-tich-nghien/1811600/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.