Chương trước
Chương sau
Hạ Tịch Nghiên đứng ở nơi đó, khóe miệng mang theo nụ cười: “Xin chào tổng giám đốc Huống.”
Nghe thấy Hạ Tịch Nghiên nói, Huống Thiên Hựu ngẩn người: “Cô biết tôi à?”
“Tổng giám đốc Huống trong lời đồn, chưa từng gặp nhưng mà cũng đã nghe nói tới.” Hạ Tịch Nghiên nhẹ giọng nói.
Mặc dù là không nói rõ, nhưng mà lúc này Hạ Tịch Nghiên cũng đã hiểu được tin tức này là do công ty của Huống Thiên Hựu tung ra.
Đây chính là mục đích mà Mục Chính Hi mang cô tới đây.
Chỉ là cô không hiểu dẫn cô đến đây thì có tác dụng gì.
Lời nói của Hạ Tịch Nghiên làm cho Huống Thiên Hựu nở nụ cười: “Quả nhiên thú vị.”
Nói xong, Huống Thiên Hựu nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Có điều là tại sao tôi thấy cô có chút quen mắt vậy nhỉ?”
Hạ Tịch Nghiên: “...”
Ngay cả Huống Thiên Hựu cũng nhìn ra cô có chút quen mắt, nhưng mà Mục Chính Hi lại không hề nhận ra cô.
Ôi...
Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Gương mặt phổ biến thôi, ai nhìn cũng quen hết.”
“No no no, nếu như cô có gương mặt bình thường thì làm sao người mẫu của công ty chúng tôi chịu đựng được.” Huống Thiên Hựu cười nói, sau đó quay người đi đến phía trước ngăn tủ, lấy rượu đỏ ra rót ra ba ly.
Cầm đi qua đưa cho Mục Chính Hi một ly, Hạ Tịch Nghiên một ly.
“Rất vui được quen biết với cô.” Huống Thiên Hựu cười nói, sau đó vươn tay ra chạm vào ly rượu của Hạ Tịch Nghiên một cái, rồi lại uống một hơi cạn sạch.
Huống Thiên Hựu thuộc về kiểu người đàn ông rất phóng túng, không bị trói buộc, lại rất có hương vị.
Mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt đều cực kỳ quyến rũ, giống như là đang phóng điện vậy.
Mục Chính Hi đứng ở một bên, từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, bưng ly rượu đỏ từ từ uống, anh cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là Huống Thiên Hựu muốn làm cái gì.
Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó nhìn Huống Thiên Hựu, nhịn không được mà nói: “Tổng giám đốc Huống, liên quan đến tin tức của ngày hôm nay, có phải là từ công ty của anh tung ra không?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Sau khi nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nghiên, Huống Thiên Hựu đang rót rượu nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng, không sai.” Loading...
Hạ Tịch Nghiên: “...” Quả là như vậy.
“Vậy thì liên quan đến chuyện tin tức ngày hôm nay, có thể đè ép nó xuống được không?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Nghe thấy cái này, Huống Thiên Hựu ngẩn người.
Động tác đang uống rượu hơi dừng lại một chút, xem ra người muốn đè xuống tin tức không phải là Mục Chính Hi, mà là Hạ Tịch Nghiên đang đứng trước mặt.
Nghĩ đến đây, anh nghiêng đầu sang nhìn Mục Chính Hi một chút. Mục Chính Hi đang dựa ở trên bàn làm việc của anh, không có bất kỳ biểu cảm gì.
Anh cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là Huống Thiên Hựu muốn làm cái gì đây.
Huống Thiên Hựu nhíu mày nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Bây giờ tin tức đã không thể thu trở lại được rồi, nhưng mà... nếu như cô lên tiếng, chắc có lẽ là ngày mai những tin tức này sẽ không xuất hiện nữa.”
“Có thể được ư?” Hạ Tịch Nghiên hỏi lại.
Nhìn Hạ Tịch Nghiên, Huống Thiên Hựu nhướng mày: “Người đẹp đã mở miệng rồi, hà cớ gì tôi không đáp ứng chứ.”
“Vậy xin cảm ơn tổng giám đốc Huống trước.” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên cũng không khách khí, trực tiếp nâng ly rượu lên, mặc kệ Huống Thiên Hựu có đồng ý hay không, chạm vào ly của anh ta một cái, sau đó ngẩng đầu uống một hớp.
Huống Thiên Hựu sửng sốt một chút.
Có thể nhìn thấy được người phụ nữ trước mắt rất thông minh, hơn nữa cũng rất biết nắm chắc và lợi dụng cơ hội.
Mục Chính Hi đứng ở phía sau nhìn xem, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên...
Người phụ nữ này, lúc xử lý chuyện thì còn khôn khéo nhiều so với những người phụ nữ khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.