Bọn họ đang chú ý cùng một điểm phải không?
Có đúng không?
“Tổng giám đốc Mục, hiện tại tung ra tin tức như thế này, không phải anh nên nghĩ cách để xử lý như thế nào à?” Hạ Tịch Nghiên trực tiếp.
“Tại sao lại phải xử lý chứ? Huống hồ gì tin tức như thế này cũng làm nâng cao danh tiếng của công ty rất tốt.” Mục Chính Hi nói.
Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên ngẩn người, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến: “Tổng giám đốc Mục, tin tức này sẽ không phải là do anh cố ý tung ra đó chứ?”
Sau khi nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi hỏi lại: “Tôi nhạt nhẽo như vậy à?”
Hạ Tịch Nghiên: “...”
“Xem ra là cô rất không thích xuất hiện trên tạp chí scandal nhỉ.” Mục Chính Hi suy đoán nói.
“Không phải là người nào cũng giống như tổng giám đốc Mục, thích thu hút sự chú ý của người khác.” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe thấy cái này, Mục Chính Hi nhíu mày, sao anh nghe kiểu gì cũng không nghe được câu nói này của Hạ Tịch Nghiên là đang khích lệ anh?
“Lời này của cô là có ý gì?” Mục Chính Hi hỏi lại.
“Không có ý gì hết.”
“Lập tức đến công ty, đến phòng quan hệ công chúng. Trong nửa tiếng đồng hồ sau mà còn không đến thì tự gánh lấy hậu quả.” Nói xong, Mục Chính Hi trực tiếp cúp điện thoại.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày nhìn điện thoại di động, cũng không biết rốt cuộc là Mục Chính Hi muốn làm gì, nhưng mà nghe thấy anh nói nửa tiếng đồng hồ nữa cô cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi-ha-tich-nghien/1811581/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.