"Tịch Nghiên, hai ngày nay cô làm gì đó?” Khả Khả nhìn Hạ Tịch Nghiên hỏi.
"Xử lý một chút chuyện, sao vậy?” Hạ Tịch Nghiên nghiêng đầu sang chỗ khác, tùy ý nhìn cô ta hỏi.
"Cũng không biết nên nói vận may của cô tốt hay là không tốt!” Khả Khả thở dài nói.
Nghe được lời này của Khả Khả, Hạ Tịch Nghiên cười cười nhíu mày: "Rốt cuộc là thế nào?”
"Hai ngày nay tổng giám đốc Mục không biết bị làm sao, mỗi ngày đều là mưa rào sấm chớp, những người tiến vào phòng làm việc của anh ta không có ai là không bị mắng!” Khả Khả nói.
Nói lên điều này, Hạ Tịch Nghiên hơi nhíu mày, cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt đang tức giận của Mục Chính Hi, nhưng cũng không nói gì.
"Hôm đó, cô không ở đây, anh ta còn hỏi tôi rằng cô đi đâu, lúc ấy khiến tôi sợ muốn chết!” Khả Khả nói, nói xong còn tỏ vẻ vô cũng sợ hãi.
Hạ Tịch Nghiên nhìn cô, sau đó cười cười: “Bây giờ không cần phải sợ, trời âm u đã chuyển trong xanh rồi!" Khả Khả gật gật đầu: "Cô thật sự có cách!”
"Không phải là tôi có cách, là đúng lúc hôm nay trời trong xanh!” Hạ Tịch Nghiên nói, cô vẫn không muốn dính líu liên quan đến Mục Chính Hi quá nhiều.
Khả Khả cười một tiếng: "Được rồi, không thèm nghe cô nói nữa, tôi đi làm việc trước, đến bữa trưa nói chuyện tiếp!”
"Được!" Hạ Tịch Nghiên lên tiếng, sau đó Khả Khả trở lại vị trí của mình bắt đầu làm việc.
Hạ Tịch Nghiên cũng bắt đầu vùi đầu vào trong công việc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi-ha-tich-nghien/1811539/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.