Thấy Mục Trần điềm nhiên như vậy, chị Chương cũng không nói được gì nữa, ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, lúc này, Mục Chính Hi trực tiếp lái xe đi rồi, ngay cả cửa cũng chưa vào.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên ngồi ở tròn xe, nhìn Mục Chính Hi: “Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Hạ Tịch Nghiên, cô lừa tôi bao nhiêu lần, cô nhớ kỹ cho tôi, bây giờ, cô tốt nhất im miệng lại, nếu không, tôi thật sự không đảm bảo có bóp chết cô hay không đâu!” Mục Chính Hi lái xe, cảnh cáo.
Vì thế, Hạ Tịch Nghiên ngoan ngoãn im miệng lại.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Lúc này, cô vẫn nên không mở miệng thì tốt hơn.
Chiếc xe rất nhanh chạy đến biệt thự của anh.
Hạ Tịch Nghiên biết, anh lại muốn dẫn cô trở về.
Nghĩ đến đây, cô vẫn không tránh khỏi có một chút lo lắng, dù sao Mục Chính Hi khi không còn lý trí, cô căn bản không thể ngăn cản.
Suy nghĩ một lát, Hạ Tịch Nghiên mở miệng: “Mục Chính Hi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc thì như thế nào?”
Mục Chính Hi không nói chuyện.
Hạ Tịch Nghiên cau mày, cũng không biết anh đang nghĩ gì, dứt khoát không nói nữa, gặp chiêu tiếp chiêu đi!
Rất nhanh, chiếc xe đã đến trước biệt thự của Mục Chính Hi, anh xuống xe, Hạ Tịch Nghiên cũng không cần anh kéo, trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống.
Không cần Mục Chính Hi mở miệng, Hạ Tịch Nghiên đi thẳng vào trong biệt thự.
Thấy dáng vẻ của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi thật sự vừa tức vừa hận, anh cũng theo sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi-ha-tich-nghien/1811532/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.