Alexia. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tóc buộc gọn ra sau đầu bằng một chiếc dây buộc màu vàng, chỉ nhìn gương mặt ấy và đôi mắt kia thôi cũng biết là một cô gái nước ngoài. Nhìn vẻ bề ngoài, rất giỏi giang. Lần đầu tiên trông thấy cô ấy, Hạ Tịch Nghiên đã nhận ra ngay. Quả nhiên là người phụ nữ mạnh mẽ. Khiến người ta có cảm giác rất khác. Lúc này, cô ấy đi thẳng đến vị trí chủ trì. Bắt đầu tuyên bố kết quả. Từ hạng ba, rồi đến vị trí á quân đều đã được công bố. Nhưng mà đến giải thưởng cao nhất, Alexia cầm một tập tài liệu trong tay, cô ấy nhìn xuống phía dưới rồi mở miệng hỏi: "Hạ Tịch Nghiên?" Nghe thấy tên mình, Hạ Tịch Nghiên ngước mắt lên nhìn, đúng lúc ấy, căn cứ theo suy đoán của mình Alexia cũng nhìn về phía cô. Hạ Tịch Nghiên đứng dậy. "Là tôi!" "Cô Hạ, cô có thể nói một chút về ý tưởng thiết kế của mình không?" Alexia mở miệng nói. Nghe thấy câu hỏi này, Hạ Tịch Nghiên hơi giật mình, nhưng vì tôn trọng tác phẩm thiết kế này, Hạ Tịch Nghiên vẫn quyết định nói về nó một chút. "Tác phẩm thiết kế này, thật ra, tôi muốn tặng cho một người lớn tuổi!" Khi Hạ Tịch Nghiên vừa nói ra câu ấy thì tất cả mọi người đều nhìn về phía cô. "Linh cảm thiết kế của tôi bắt nguồn từ ông ấy, ông ấy là một người rất bình thường, làm quản gia cho nhà người khác, còn con của ông ấy thì rất ưu tú, đã du học nước ngoài trở về, có thể thấy sự nghiệp thành công ở ngay trước mắt. Nhưng mà, rất không may, một vụ tai nạn xe cộ đã cướp mất người con ấy, thứ duy nhất mà anh để lại chính là chiếc vòng cổ mà ông ấy đã đưa cho anh trước khi anh ra nước ngoài!" Hạ Tịch Nghiên nói. "Hiện giờ đầu óc của ông ấy đã không còn minh mẫn nữa, nhưng vẫn luôn cầm chiếc vòng cổ ấy không rời tay, nó là nỗi nhớ về người con trai của mình. Nếu như con trai ông ấy mà biết nhất định cũng sẽ rất nhớ ông, cho nên tôi đã thiết kế ra chiếc vòng cổ này, và đặt tên nó là 'Tưởng niệm'. Khi Hạ Tịch Nghiên đang nói chuyện, từng từ từng chữ đều khiến cho sắc mặt Alexia thay đổi. Cô ấy nhìn chằm chằm vào Hạ Tịch Nghiên. Loading... Sau khi nói xong, Hạ Tịch Nghiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Alexia: "Đây chính là ý tưởng thiết kế của tôi, tuy rằng chỉ là một câu chuyện xưa rất bình thường, nhưng mà tôi tin, nó có thể khiến người khác cảm động, nhất định mọi người sẽ hiểu được cái cảm giác ấy!" Sau khi Hạ Tịch Nghiên nói xong, thì Alexia vẫn không nói gì mà chỉ nhìn thẳng vào cô. Alexia không nói gì, nên người có mặt ở đây cũng không có ai dám nói chuyện. Nói cho cùng, thì cô ấy mới là người đứng ra tổ chức cuộc thi này, hơn nữa, quyền quyết định cũng nằm trong tay cô ấy. Nhìn thời gian trôi qua từng chút một, nhưng vẫn không ai mở miệng. Hạ Tịch Nghiên vẫn đứng yên tại chỗ, không nóng vội, ánh mắt nhìn Alexia cũng rất bình thản, mặc dù cô ấy là người nước ngoài, nhưng lại nói tiếng nước T rất giỏi. Cuối cùng, người không chịu nổi nữa là Lăng Tiêu Tường. Cô ta không ngờ rằng, thế mà Alexia lại để cô giải thích trước mặt mọi người. "Cô Hạ, trong bản thiết kế của cô, chỉ có riêng bản vẽ, không có phần giải thích thêm, dù nói thế nào thì trong cuộc thi này, cô cũng thua rồi!" "Cô Hạ, nếu như tôi bỏ ra ba tỷ muốn mua ý tưởng của cô thì sao?" Lúc này, Alexia bỗng nhiên mở miệng nói. Lời Alexia nói ra lúc ấy, khiến tất cả mọi người đều sững sờ. Ngay cả Hạ Tịch Nghiên cũng sửng sốt. Cô đã từng nghĩ tới việc mình sẽ thua cuộc, bởi vì không có phần chú thích, nhưng mà cô không ngờ, vậy mà Alexia lại nói ra những lời này. Lăng Tiêu Tường càng kinh ngạc hơn, Alexia nói như vậy, chẳng khác nào tát mạnh một cái vào mặt cô ta cả. Sau đó, Alexia bước từ trên bục xuống, chầm chậm đi về phía Hạ Tịch Nghiên: "Tôi mua tác phẩm của cô!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]