Chương trước
Chương sau
“Hả?” Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên theo bản năng nâng mắt nhìn anh ta.
“Không có gì, đi thôi, tôi dẫn cô đi tới đằng trước!” Mục Chính Hi nói.
Mục Chính Hi không nói tiếp, Hạ Tịch Nghiên cũng không hỏi nữa, cô không thích hỏi đến sự riêng tư của người khác lắm.
Vì thế, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Tuy nơi này cũng không giàu có, nhưng trên mặt mỗi người đều nở nụ cười thoả mãn, nhìn ra được bọn họ đều rất thoả mãn với tình trạng hiện giờ.
Thật ra có đôi khi, yên bình cũng là một loại may mắn.
Ít nhất không có quá nhiều đấu đá, không cần so bì quá nhiều, lòng dạ đơn giản, người cũng sẽ trở nên đơn giản và vui vẻ.
Đi đến đây, Hạ Tịch Nghiên không nhịn được bị bầu không khí ở đây ảnh hưởng, tâm trạng trở nên rất vui vẻ, cô cũng lớn lên ở thành phố A từ nhỏ, nhưng trước giờ lại không biết có một nơi thế này.
Điểm này thật sự phải cảm ơn Mục Chính Hi, nếu không nhờ anh, chỉ sợ cô cũng không biết sẽ có một nơi như vậy.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên đi nơi nơi, cảm nhận sự đơn giản, yên bình của nơi này.
Mục Chính Hi đi bên cạnh cô, nhìn sườn mặt, lông mi dài mảnh của cô, còn có ý cười bên khoé môi của cô, mỗi một nơi đều khiến người ta thoải mái đến lạ.
Nếu là người khác đến nơi này, chắc chắn sẽ chê nó bẩn!
Nhưng cô thìkhông, còn rất hưởng thụ nơi này nữa.
Nghĩ đến đây, Mục Chính Hi nở nụ cười…
“Rất thoải mái đúng không!?” Mục Chính Hi thuận miệng hỏi.
“Ừm!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Có đôi khi, người càng đơn giản, thứ thiết kế ra lại càng có ý nghĩa hơn!”
Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên không thể phủ nhận gật đầu, bọn họ sống ở thành phố lớn, mỗi ngày phải gánh vách quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều, cho nên lúc suy nghĩ mọi thứ đều sẽ trở nên rất phức tạp.
Cho nên còn không bằng trở về gốc rễ, lúc đó, thứ thiết kế ra mới có thể thuần tuý.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên đột nhiên quay đầu nhìn Mục Chính Hi: “Tổng Giám đốc Mục, hôm nay anh sao thế?”
“Sao thế cái gì?”
“Phát hiện hôm nay anh nói chuyện rất cảm khái, chân lý!”
“Lời của tôi nói, vẫn luôn là chân lý!”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Người đúng là không thể khen!
Nhất là không thể khen Mục Chính Hi!
Cho chút ánh mặt trời đã muốn rực sáng lên rồi! Loading...
Hạ Tịch Nghiên không nói gì với Mục Chính Hi nữa, nhìn thấy trước mặt có bán đồ nên bèn đi qua.
Bên trên bán một vài món đồ chơi nhỏ, nhìn rất đẹp, Hạ Tịch Nghiên cầm lấy một cái vòng tay, nói chính xác là một cái xích tay nhỏ, bên trên là mấy thứ giống như san hô nhỏ, trông rất xinh đẹp.
Hạ Tịch Nghiên cầm lấy đeo trên tay, còn rất xinh nữa, làn da của cô vốn đã trắng, đeo lên càng tăng thêm chút màu sắc hơn.
“Đẹp không?” Hạ Tịch Nghiên quay đầu nhìn Mục Chính Hi hỏi.
“Ừm, đẹp!” Mục Chính Hi gật đầu.
Hạ Tịch Nghiên cười, lúc này người bán đồ kia nói: “Cô gái, cô đeo thật sự rất đẹp, tuy mấy thứ đồ của chúng tôi không phải đồ quý giá gì, nhưng chắc chắn là thuần thiên nhiên!”
Nghe thấy lời người đó, Hạ Tịch Nghiên cười: “Bao nhiêu tiền?”
“Bốn mươi lăm nghìn!”
“Được, tôi mua!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Không hề chê thứ này rẻ chút nào.
Hạ Tịch Nghiên lấy tiền từ trong ví ra, đưa cho người kia.
Người kia cười: “Cảm ơn!”
“Không cần khách sáo!” Cô cũng cười nói.
Sau đó Hạ Tịch Nghiên quay đầu lại nhìn Mục Chính Hi: “Đi thôi!”
Hai người bèn rời đi.
Mới đi chưa được mấy bước, Mục Chính Hi hỏi: “Thích à?”
“Đẹp lắm không phải sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.