Chương trước
Chương sau
Những người khác tan họp, trở về vị trí của mình.
Đến văn phòng của Mục Chính Hi rồi, anh vòng qua cái bàn, ngồi xuống chỗ chuyên thuộc về mình.
“Tổng Giám đốc Mục, tìm tôi có chuyện gì sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Mục Chính Hi ngồi tại chỗ, anh nâng mắt lên, vừa định nói gì đó lại thấy mặt của Hạ Tịch Nghiên không đúng lắm, nhíu mày: “Mặt của cô sao thế?”
Nghe thấy lời của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên cũng không né tránh: “Không có gì, hôm qua không cẩn thận bị kẻ điên cào một cái mà thôi!”
Kẻ điên?
Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, nghe ra trong lời nói của cô mang theo ý châm chọc.
“Cô cũng có lúc chịu thiệt nữa à?” Anh nói.
Không phải những điều này đều nhờ Mục Chính Hi ban tặng sao, nếu không phải anh, sao Lăng Tiêu Tường có thể xông lên không hỏi hai lời đã đánh cô như kẻ điên chứ!
“Chẳng lẽ tôi phải chấp nhặt với kẻ điên sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi lại.
Miệng lưỡi của cô vẫn luôn lợi hại như thế.
Mục Chính Hi nâng mắt nhìn cô: “Không khiến mình chịu thiệt, mới là cách tốt nhất.”
“Lời của Tổng Giám đốc Mục tôi nhớ kỹ, nếu có lần sau, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu!”
Vì sao Mục Chính Hi cứ cảm thấy lời này có mấy phần nhằm vào anh nhỉ?
Hạ Tịch Nghiên hoàn toàn không cho anh có cơ hội hỏi tiếp, lại nói: “Tổng Giám đốc Mục, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Lại vòng về chủ đề này, Mục Chính Hi cũng không tiếp tục dây dưa nữa: “Thời gian của trận đấu đã được xác định rồi!”
Nói đến cái này, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày: “Lúc nào?”
“Thứ bảy tuần này!”
“Chỉ còn năm ngày nữa!?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Mục Chính Hi gật đầu: “Đúng vậy, trong vòng năm ngày phải nộp bản thiết kế lên!”
Hạ Tịch Nghiên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Được, tôi biết rồi!”
“Không cần quá căng thẳng, cố hết sức mình là được!” Mục Chính Hi nói, không muốn tăng thêm áp lực cho cô.
Sau khi nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên cười cười, hiếm khi Mục Chính Hi quan tâm cấp dưới như vậy đấy: “Tôi biết rồi!” Cô cười nhạt.
“Có gì không hiểu cứ hỏi tôi!”
Hỏi anh? Loading...
Anh cũng biết thiết kế sao?
Hạ Tịch Nghiên thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, chỉ thấy Mục Chính Hi nâng mắt cười, pha trò nói: “Ít nhất, tôi có thể cho cô linh cảm vô tận và động lực…”
Thấy nụ cười kia của Mục Chính Hi, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh trong xe hôm qua.
Hạ Tịch Nghiên nói: “Tổng Giám đốc Mục, nếu không còn gì nữa thì tôi ra ngoài trước đây!” Nói xong thì không cho Mục Chính Hi cơ hội mở miệng nữa, xoay người đi ra ngoài.
Thấy dáng vẻ của cô, Mục Chính Hi không nhịn được cười.
Chỉ sợ ngay cả chính anh cũng không biết nụ cười của mình tự nhiên đến mức nào…
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên vừa ra ngoài, Mục Chính Hi đột nhiên nhớ đến điều gì đó, cầm lấy điện thoại trên bàn gọi nội tuyến.
“A lô, đến hiệu thuốc mua một tuýp thuốc mỡ giúp tôi!”
“Ừ, đúng!”
“Lát nữa đưa đến phòng làm việc của tôi!”
Sau khi nói xong thì cúp máy, nghĩ đến hình ảnh khi nãy, khoé miệng của Mục Chính Hi hơi cong lên, sau đó mới bắt đầu làm việc…
Sau khi Hạ Tịch Nghiên ra ngoài đã bắt đầu thiết kế, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nhớ lại lời của Nice.
Chỉ thiết kế có cố sự, mới có thể mang đến cộng hưởng…
Nhưng cô là một người chỉ có trải qua, chứ không có cố sự.
Kẻ duy nhất thêm một nét bút trên người cô chính là người đàn ông Mục Chính Hi này!
Nhưng giữa bọn họ cũng không có điểm giao nhau, nên Hạ Tịch Nghiên cũng hơi khó hạ bút.
Lần đầu tiên cô cảm thấy, thiết kế ra một thứ thật sự cần có linh cảm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.