Nhìn thấy Mục Chính Hi đang từ từ xích lại gần, Hạ Tịch Nghiên còn có thể nghe được tiếng tim mình đang đập thình thịch, rốt cuộc là người đàn ông này muốn làm gì vậy! Nhìn thấy anh chỉ còn cách cô một chút xíu nữa, cả người Hạ Tịch Nghiên cũng lùi lại phía sau, trong xe yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Mục Chính Hi vốn chỉ muốn trêu chọc cô một chút nhưng khi nhìn thấy da thịt đỏ hồng bởi vì vừa rồi uống một chút rượu vang của cô, môi hồng răng trắng, nhất là đôi tròng mắt trong vắt như nước mùa thu kia khiến anh không khỏi động lòng, từ từ hướng về phía cô... Rất muốn, âu yếm... Hạ Tịch Nghiên nhìn anh như vậy, thật sự là muốn điên rồi! Người đàn ông này vẫn không thay đổi được bản tính đào hoa của mình mà! Một giây sau, tay Hạ Tịch Nghiên lập tức mở cửa xe ra, cả người nhảy xuống: "Tổng giám đốc Mục, cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi đi về trước đây!" Mục Chính Hi vồ hụt nên trong lòng không vui nhưng lại không thể biểu hiện quá rõ ràng. Chỉ có điều dáng vẻ khẩn trương thất thố kia của Hạ Tịch Nghiên lại khiến cho tâm tình của anh được xoa dịu một chút: "Sao vậy? Không mời tôi đi lên uống chén trà à?" "Tổng giám đốc Mục, rất xin lỗi, xưa nay tôi không uống trà và trong nhà cũng không có trà nên không thể mời anh đi lên uống trà được, anh đi đường thong thả, cẩn thận một chút nhé!" Hạ Tịch Nghiên đứng ở bên ngoài cửa sổ xe, cười khanh khách nói. "Cà phê cũng được!" "Tôi mới từ nước ngoài về nên trong nhà cũng chưa kịp thu dọn xong, đừng nói là cà phê mà ngay cả nước tôi cũng không biết là có hay không nữa, cho nên mới không mời Tổng giám đốc Mục được!" Hạ Tịch Nghiên nói, nụ cười kia mang theo sự kiên định và chắc chắn. Ý là không muốn mời Mục Chính Hi thôi, sao người thông minh như Mục Chính Hi có thể không nhìn ra chút tâm tư nhỏ kia của Hạ Tịch Nghiên được chứ. Mục Chính Hi cười cười: "Vậy thì thôi, muộn rồi, tôi đi về trước đây!" Anh vừa dứt lời Hạ Tịch Nghiên liền mở miệng: "Tổng giám đốc Mục đi đường cẩn thận!" Nhìn thấy dáng vẻ Hạ Tịch Nghiên không kịp chờ đợi muốn anh đi lại còn giả vờ như rất bình tĩnh, Mục Chính Hi chỉ hận không thể đi xuống xé toang lớp mặt nạ trên mặt cô ra. Nhưng hình như làm như thế cũng không hay lắm. Anh thà tiếp tục như thế này còn hơn, rất thú vị... Anh muốn từng chút một khám phá người phụ nữ này... Đáy lòng dâng lên suy nghĩ như vậy, khóe miệng Mục Chính Hi nhếch lên không nói gì, khởi động xe liền rời đi. Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó nhìn chiếc xe gào rú rồi lướt qua trước mặt cô, hung hăng siết chặt nắm đấm. Loading... Cái tên này chắc chắn là cố ý! Mở cửa chậm một chút thôi thì sẽ như thế nào chứ! Nhưng nhìn chiếc xe của anh biến mất ở trước mắt, lúc này Hạ Tịch Nghiên mới thở dài một hơi, quay người đi về nhà. Đi tới trước cổng nhà trọ, lúc Hạ Tịch Nghiên đang định đi vào thì sau lưng lại vang lên một giọng nói. "Hạ Tịch Nghiên!" Nghe thấy giọng nói này, Hạ Tịch Nghiên liền quay đầu lại. Sau đó nhìn thấy Lăng Tiêu Tường đang tức giận đùng đùng đi tới, không phân tốt xấu trực tiếp đi lên "Bốp" một tiếng cho Hạ Tịch Nghiên một cái tát. Hạ Tịch Nghiên đứng im tại chỗ cũng không sốt ruột đáp trả mà chỉ nhìn cô ta: "Có phải cô bị điên rồi đúng không!" Lăng Tiêu Tường vốn định đến đây tìm Hạ Tịch Nghiên nói chuyện nhưng không ngờ lại nhìn thấy Mục Chính Hi đưa cô trở về. Xe của Mục Chính Hi cô ta vẫn nhận ra được, mặc dù không thấy rõ lắm trong xe xảy ra chuyện gì nhưng cô ta lại nhìn thấy hai người bọn họ ở trong xe rất lâu mới đi xuống! Nên có thể đoán được, bọn họ làm cái gì ở trong xe! Bây giờ Lăng Tiêu Tường đã bị tức giận bao trùm! "Điên ư? Hạ Tịch Nghiên, cô dám nói người vừa đưa cô về không phải là Mục Chính Hi không?" Lăng Tiêu Tường nhìn cô hét lên. Hạ Tịch Nghiên sững sờ một chút, quả thực là Mục Chính Hi đưa cô trở về, chuyện này cô không thể phủ nhận được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]