Chương trước
Chương sau
“Alo, tổng giám đốc Mục, là tôi đây!” Hạ Tịch Nghiên mở miệng nói.
Nghe thấy thế, Mục Chính Hi sững sờ, khóe miệng anh lập tức nhếch lên: “Ai vậy?”
Hạ Tịch Nghiên dám chắc rằng, chắc chắn Mục Chính Hi đã nhận ra giọng nói của cô rồi, bây giờ anh ta hỏi, chắc chắn là cố ý.
“Hạ Tịch Nghiên!” Hạ Tịch Nghiên gằn từng câu từng chữ.
Nghe cô nói vậy, Mục Chính Hi khựng lại, giả vờ tùy ý hỏi: “Sao, đã kiếm đủ tiền bồi thường hợp đồng à?”
Hạ Tịch Nghiên hít sâu một hơi, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi mở miệng nói: “Tôi tìm anh không phải vì chuyện này!”
“Ồ? Vậy còn chuyện gì khác nữa!?” Mục Chính Hi hỏi lại.
Nghe thấy thế, Hạ Tịch Nghiên hít sâu một hơi: “Tôi tìm anh là vì chuyện bám theo đuôi xe!”
Cô vừa mới nói dứt lời, Mục Chính Hi đã khựng lại, không làm một lúc hai việc nữa, mà tập trung nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.
“Ồ? Việc này có liên quan gì đến cô?”
“Tổng giám đốc Mục, chắc là anh cũng biết, Đô Đô là bạn của tôi!” Mục Tịch Nghiên sốt ruột nói.
“Thế thì sao?” Mục Chính Hi hỏi lại.
“Có thể xin anh rút đơn kiện được không, rõ ràng chỉ là bám theo đuôi xe thôi, tại sao lại tố cô ấy rắp tâm hại người kia chứ?” Hạ Tịch Nghiên nói qua điện thoại.
Nghe thấy vậy, Mục Chính Hi nhếch môi cười: “Cô Hạ, cô nói thế, nghĩa là bảo tôi đã vu oan cho cô ta chứ gì?”
“Có phải hay không, trong lòng tổng giám đốc Mục biết rõ!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Rõ ràng anh ta cố ý, còn không chịu thừa nhận.
Nghe thấy vậy, Mục Chính Hi nhếch môi cười nhạt: “Cô Hạ, xin cô chú ý từ ngữ, sao cô biết cô ta không rắp tâm hại người, cô cũng biết đó, lúc ở trong nhà ăn, bọn tôi hiểu lầm nhau chút chuyện, lỡ như trong lòng cô ta thấy bất mãn, cố ý tông tôi thì phải làm sao đây, lẽ nào bây giờ tôi phải tha cho cô ta à?”
Quả nhiên, Mục Chính Hi đang báo thù!
Người đàn ông nhỏ nhen này!
Đã nhiều năm như vậy mà không thay đổi một chút nào.
Nhưng mà, Hạ Tịch Nghiên không biết rốt cuộc mục đích của Mục Tịch Nghiên là gì...
“Cô ấy là bạn của tôi, tôi tin tưởng cô ấy!” Hạ Tịch Nghiên nói. Loading...
“Đó là bạn của cô, không liên quan gì đến tôi hết!”
“Mục Chính Hi, rõ ràng anh đang cố ý!” Hạ Tịch Nghiên không nhịn nổi, mà vẫn sốt ruột mở miệng nói.
“Vậy thì sao?” Mục Chính Hi mở miệng hỏi, cho dù cố ý, thì cô có thể làm được gì?
Câu nói này, suýt nữa đã khiến cho Hạ Tịch Nghiên tức chết.
“Không chỉ là thế, tôi nhất định phải đẩy cô ta vào tù, cô nên tin rằng, tôi có khả năng này!” Mục Chính Hi ung dung lên tiếng, mặc dù giọng nói không lớn, nhưng lại có vẻ dọa dẫm đến đáng sợ.
Hạ Tịch Nghiên không biết phải nói làm sao mới được.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Hạ Tịch Nghiên không khỏi tức giận, cô hỏi lại, với gia thế và tập đoàn Vân Duệ của anh ta, nếu muốn đẩy Đô Đô vào tù, thì đúng là chẳng có vấn đề gì cả.
“Cô nói cứ như thể tôi có mục đích khác vậy đấy!”
“Chẳng phải thế à?” Hạ Tịch Nghiên vặc lại.
Mục Chính Hi anh ta sẽ làm những chuyện không có mục đích à?
“Hiểu tôi đến thế sao?” Nghe cô nói vậy, Mục Chính Hi chợt nở nụ cười, rồi hỏ lại, giọng nói đầy từ tính của anh vang lên trong ống nghe điện thoại, Hạ Tịch Nghiên ngẩn nguời.
Người nói vô tình, người nghe có ý, Hạ Tịch Nghiên cảm thấy hơi nhạy cảm, bèn vội vàng dời đề tài: “Người nào cũng vậy, làm gì cũng đều có mục đích, tôi tin rằng tổng giám đốc Mục cũng vậy!”
Mục Chính Hi nghe thấy thế, bèn cười cười, anh híp mắt lại: “Có phải tôi muốn gì thì cô cũng đồng ý không?”
Tại sao Hạ Tịch Nghiên lại thấy chấn động sau khi nghe xong câu nói này kia chứ, câu này, mờ ám quá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.