Hai năm sau. London. “Chúc mừng cô Hạ đã giành được giải thưởng này, không biết cô Hạ có lời gì muốn nói không?” MC cười hỏi. Hạ Tịch Nghiên mặc lễ phục màu vàng nhạt, tay cầm cúp pha lê, mái tóc dài xoăn nhẹ buông xõa, trên mặt là nụ cười thản nhiên tùy ý: “Vâng, đầu tiên tôi xin cảm ơn người hướng dẫn của tôi, cảm ơn tất cả những ai ủng hộ tôi, phần thưởng này không chỉ thuộc về mình tôi, cũng thuộc về tất cả những người ủng hộ tôi, cảm ơn mọi người!” Lời nói rất tùy ý, nhưng cũng rất đúng trọng tâm. Người dẫn chương trình cười nói: “Có thể giành được giải thưởng này, cũng là một vinh dự, một sự khẳng định, không biết sau này cô Hạ có dự định gì sao?” Nói đến việc này, Hạ Tịch Nghiên khẽ sững sốt, sau đó mở miệng: “Thực ra, tôi đã quyết định về nước, làm việc ở tập đoàn Vân Duệ!” Nghe tơi đây, mọi người đều huyên náo. Tập đoàn Vân Duệ, là công ty lớn mới nổi hai năm nay, chỉ ra mắt một năm, đã có thành tích nổi bật, chỉ là, dù sao cũng là một công ty mới nổi, Hạ Tịch Nghiên sao lại từ bỏ cơ hội tốt ở Luân Đôn mà quay về chứ!? Mà Hạ Tịch Nghiên lại cười, không nói gì nhiều nữa, trực tiếp đi xuống đài lãnh thưởng. … Ngày hôm sau. Mười giờ sáng, sân bay thành phố A, Hạ Tịch Nghiên kéo vali, đeo kính râm bản to, che giấu một nửa khuôn mặt tinh tế của cô, dù như vậy, khí chất xuất chúng của cô vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt. Hạ Tịch Nghiên tháo kính râm, nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng vô cùng vui vẻ. Hai năm rồi, cuối cùng quay về rồi! Nghĩ tới đây, cô kéo vali đi ra. Tìm thấy căn nhà đã thuê sẵn trước đó, cầm chìa khóa, trực tiếp đi vào. Dùng nửa ngày thu dọn, thời gian hai năm, cô đã trở nên vô cùng độc lập. Vừa thu dọn xong, điện thoại liền vang lên: “Alo, Tịch Nghiên, về chưa!?” Đô Đô hỏi trong điện thoại. Đô Đô là bạn từ nhỏ tới lớn của Hạ Tịch Nghiên, có thể nói, là đồng bọn còn thân hơn cả chị em ruột vài phần. “Mình cũng thu dọn xong rồi, bây giờ cậu mới gọi điện thoại tới, có phải cố ý không!?” Hạ Tịch Nghiên ngồi trên sofa nói, tạm nghỉ một lát. “Người ta không phải bận sao, xin lỗi mà…” Đô Đô đầu kia nũng nịu. Hạ Tịch Nghiên cười: “Được rồi, tha cho cậu!” Đô Đô cười: “Cậu lúc nào thì đi nhậm chức!” “Ngày mai!” “Được, buổi tối mời cậu ăn cơm, đón gió cho cậu!” Loading... “OK!” “Vậy thì quyết định vậy đi, buổi tối liên lạc, mình đi làm việc trước đây!” “Được!” Cúp điện thoại, Hạ Tịch Nghiên nằm trên sofa nghỉ ngơi một lát, nghỉ ngơi chốc lát này lại là ngủ một giấc, cho tới lúc điện thoại vang lên lần nữa, Hạ Tịch Nghiên mới đột nhiên tỉnh lại. “Alo…” Cô mơ mơ màng màng nhận điện thoại. “Cô Hạ, tôi làm bên bộ phận nhân sự của tập đoàn Vân Duệ, không biết cô Hạ ngày mai có thể đi làm chính thức không!?” Người trong điện thoại hỏi. Hạ Tịch Nghiên lúc này mới tỉnh táo một chút: “Không vấn đề!” “Vậy được, cô tới có thể trực tiếp đến phòng nhân sự!” “Được!” Cho nên, nói chuyện đơn giản liền cúp máy. Hạ Tịch Nghiên vừa nhìn, đã là buổi tối rồi. Vừa muốn gọi điện thoại cho Đô Đô, thì chuông cửa lại vang lên, Hạ Tịch Nghiên đi tới mở cửa. “Hạ Tịch Nghiên!” Vừa mở cửa ra, Đô Đô đã vô cùng hưng phấn cho Hạ Tịch Nghiên một vòng ôm. Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Mình còn cho rằng cậu lại không có thời gian chứ!” “Dù không có thời gian, cũng phải dành ra thời gian, đi thôi, mình dẫn cậu đi ăn cơm!” Hạ Tịch Nghiên gật gật đầu, thay giày, liền cùng Đô Đô ra khỏi cửa. “Đúng rồi, Tịch Nghiên, cậu quay về không sợ gặp phải Mục Chính Hi sao!?” Lúc ăn Đô Đô đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]