Trần Gia Khánh ngồi gục đầu trước cổng Trần gia, đôi mắt đỏ ngầu, tóc tai rối bù.
Vương Xuân Thành chạy xe tới, bước xuống đến trước mặt anh.
Cậu khẽ thở dài, dáng vẻ này sao lại quen thuộc đến vậy?
Ba năm trước, anh cũng mang điệu bộ này khi không tìm được cô.
Bây giờ cũng vậy.
Anh rất sợ phải mất cô thêm một lần nữa.
Anh sợ phải đối mặt với việc đó một lần nữa, sợ phải rời xa cô, sợ không tìm được tung tích của cô, sợ cô bỏ rơi anh.
Có phải anh rất yếu đuối không?
Chỉ là anh quá yêu cô, yêu đến phát điên.
Mất cô, anh không biết có trụ nổi hay không.
" Thiếu gia..."
Gia Khánh ngước mắt nhìn cậu, đôi mắt đỏ hoe, sắc lạnh nhìn đến gai người.
" Tiểu Chu...Tìm được chưa? "
" Chưa, nhưng tôi nghĩ Trần Hạo là chủ mưu. "
Gia Khánh bất lực lắc đầu.
" Vừa rồi tôi có gọi cho hắn, hắn bảo..."
Nói đến đây hai mắt anh sáng rỡ.
Đúng rồi! Sao anh không nghĩ ra?
Trần Hạo rất giỏi đóng kịch, ngộ nhỡ bắt cóc cô nhưng lại giả vờ như không biết gì.
Anh đứng dậy, phủi phủi áo quần, hai con ngươi lộ rõ vẻ căm phẫn.
" Mau đến căn hộ ở ngoại ô của hắn đi. "
Vương Xuân Thành gật đầu tuân lệnh, lên xe chạy nhanh đi.
Hắn có mua một căn hộ ở vùng ngoại ô, đương nhiên khi làm việc gì xấu, hắn đều làm ở đó.
Anh biết vì đã âm thầm cho người theo dõi hắn.
Trước đây khi cặp kè với Thiên Vân, hắn và ả đã ở đó để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi-cua-tong-tai-ac-ma/831919/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.