" Hai cô không sợ bị sa thải sao? "
Trần Gia Khánh cao lãnh bước đến đứng cạnh Thiên Vân, đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn hai cô nhân viên kia.
Hai cô nhân viên nghe thấy vậy liền hiểu chuyện, cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời đi.
Gia Khánh lắc đầu thở dài, không biết bao giờ thì bọn họ mới có thể trưởng thành mà không đi nói xấu nói móc người khác đây?
Khi xưa, Tiểu Chu của anh cũng bị những kẻ này làm điều tương tự đúng không?
Đáng ghét! Bọn họ đều là những kẻ hạ đẳng, chẳng ra làm sao!
Thiên Vân vừa nhìn thấy anh, nét mặt liền dịu đi phần nào.
Ả nắm lấy vạt áo anh, tỏ vẻ thẹn thùng.
" Anh không cần gay gắt với họ như vậy đâu, họ nói cũng đúng mà... "
Khóe môi anh giật liên hồi, đôi mắt chán ghét nhìn ả, đúng là không làm diễn viên thì uổng phí một đời mà.
Anh gạt tay ả xuống, phủi phủi áo.
" Tôi chỉ nói những gì mình nghĩ, chứ không phải vì cô mà làm vậy. "
Ả nghe thấy vậy, thần thái liền ỉu xìu.
Ả im lặng một lúc rồi nhìn anh, thở dài mà nói.
" Chuyện hôm đó, tôi xin lỗi. "
Gia Khánh ngạc nhiên nhìn ả, anh đang phân vân không biết đây là lời thật lòng hay ả chỉ đang diễn tuồng?
Người như ả cũng biết nhận thức về lỗi lầm của mình sao?
Thật khó tin khi một kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác lại chịu nhận lỗi của mình trước một người nào đó.
" Tôi biết anh sẽ không tin, nhưng anh có thể để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi-cua-tong-tai-ac-ma/831909/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.