Đường Sở lập tức nói: “Mẹ, hai ngày nữa là kỷ niệm ngày cưới của con và Ôn Thạch, có thể mua cho bọn con một căn nhà trong nội thành không?”
“Mua, nhất định phải mua cho con.”
Tâm trạng của Phượng Xảo Lan lúc này rất tốt, bà ta uất ức ở trong phòng trọ bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt trời rồi.
Ôn Như Tâm thấy Phượng Xảo Lan vui vẻ cũng quay đầu kích động nhìn Cố Trung.
“Mẹ, hợp đồng này là Như Tâm lấy được, nhưng khoản thu nhập này không nhỏ, cô ấy vẫn muốn giao cho mẹ quản quản lý.”
Nghe thấy Cố Trung mở miệng, sắc mặt Phượng Xảo Lan trầm xuống.
“Cần cậu phải nói à? Con gái tôi nuôi hơn hai mươi năm, bây giờ đương nhiên phải báo đáp tôi rồi, cậu chẳng qua chỉ là một tên phế vật, có tư cách gì mà chỉ trỏ ở đây?”
Ôn Như Tâm thấy Phượng Xảo Lan tức giận, vội vàng nói: “Xin lỗi mẹ, Cố Trung không có ý chống đối mẹ đâu.”
“Được rồi, vào đi.”
Lúc này tâm trạng Phượng Xảo Lan không tệ, cho nên cũng lười so đo với Cố Trung, xoay người vào nhà.
Ôn Như Tâm hiện lên chút vui mừng, cuối cùng cô cũng được bố mẹ công nhận.
Nhưng mà Cố Trung phía sau lại có chút bất đắc dĩ, Ôn Như Tâm thật sự quá mong muốn được người nhà công nhận.
Sau khi mọi người vào nhà thì tiếp tục thảo luận chuyện hợp đồng, Ôn Trạch cũng nhanh chóng trở về.
Sau khi biết được chuyện này, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi-cua-chien-than/3430357/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.