

Một con sông rộng hơn mười mét, bởi vì vừa mới mưa xong nên nước chảy rất xiết. Tiếng sủi bọt ở giữa lòng sông bị che lấp dưới tiếng nước chảy ào ào, cách đó không xa có mấy cậu bé đang nô đùa. Bên bờ sông còn có mấy người phụ nữ đang giặt giũ chăn màn và những đồ vật khác đã không đụng đến suốt cả năm trời của gia đình.
“Ôi, hồi nãy thấy Đại Nữu nhà họ Lưu hình như ở bên bờ sông, sao giờ không thấy đâu nữa nhỉ?”
“Bác bận tâm đến chị ta làm gì, anh của cháu nói hủy hôn mà chị ta chẳng bày tỏ gì cả, chị ta thành ra cái dạng gì rồi mà chị ta không tự biết sao. Vẫn còn muốn níu kéo anh của cháu, con người này c.h.ế.t đi cho rồi.”
“Nói thì nói thế. Anh của cháu vừa mới đề nghị hủy hôn với người ta, lỡ lúc này cô ta tìm đến cái c.h.ế.t thì dù sao cũng chẳng hay ho gì cho danh tiếng nhà cháu đâu.”
“Liên quan gì đến nhà cháu chứ.” Hứa Lưu Vân mười ba tuổi không phục mấy, “Chị ta mắc bệnh nặng như thế mà chị ta không tự biết sao. Mặt bị hủy dung, đầu óc cũng không minh mẫn, nói năng không lưu loát. Đến mức này rồi mà còn không tự chủ động hủy hôn, vẫn bám lấy muốn tống tiền nhà cháu. Anh cháu da mặt mỏng, nhưng nhà cháu vẫn còn người lớn đấy, chị ta muốn bám dính lấy nhà cháu á, không đời nào.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.