Chương trước
Chương sau
Lúc này máy camera quay thẳng lên người của Kiều Nhất Phàm, ông uy nghiêm đứng phía trên nhìn xuống đám ký giả nói.
"Kiều Nhất Phàm tôi không xứng đáng với chức vụ cục trưởng này.
Hôm nay tôi xin chính thức từ chức, nhường lại chức cục trưởng này cho người có tài hơn.
Tôi thành thật có lỗi với những người đã ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua.
Cảm ơn mọi người."
Nói xong Kiều Nhất Phàm khom người chào một cái, rồi ông được trợ lý của mình hộ tống rời khỏi khách sạn The Palm.
Bây giờ trong lòng Kiều Nhất Phàm không có gì quan trọng hơn là Kiều Nhi và An Nhi.
Kiều Nhất Phàm không màng đến danh vọng hay địa vị, chỉ cần ông được ở bên cạnh của Kiều Nhi là ông đã mãn nguyện.
Tràn Hạo cầm điều khiển bấm nút tắt TV, anh nhìn Nam Liệt và Mạnh Hùng nói.
"Lần này tôi nghĩ ông ta đã nghĩ thông suốt, cái gì mới là quan trọng nhất đối với ông ta."
Giọng nói cảm thông cùng chút thương xót của Tràn Hạo đã làm cho Nam Liệt và Hàn Mạc mềm lòng.
Chỉ cần Kiều Nhi hạnh phúc thì Hàn Mạc có thể bỏ qua tất cả.
Còn đối với Nam Liệt chỉ cần Hàn Mạc hạnh phúc đã đủ.
"Chỉ cần từ nay về sau ông ta không làm chuyện ác tôi sẽ bỏ qua tất cả."
Lúc Hàn Mạc nói ra những lời này, cặp mắt của cô nhìn vào Kiều Nhi.
Thật ra thì Kiều Nhi đã tỉnh lại từ lâu, cô đang bâng khuâng không biết phải đối mặt với Hàn Mạc và Nam Liệt như thế nào.
Dù sao Kiều Nhất Phàm cũng là người đã giết chết ba của cô và Hàn Mạc và cả ba của Nam Liệt.
Khi Kiều Nhi nghe Hàn Mạc nói ra những lời này, trong lòng Kiều Nhi cảm động vô cùng.
Nước mắt từ khéo mi của Kiều Nhi rơi xuống khuôn mặt kiều diễm của cô.
Mạnh Hùng ngồi trên sopha nhưng cặp mắt sắc bén của anh, vẫn luôn chú ý đến Kiều Nhi đang nằm trên giường, Mạnh Hùng nhìn thấy biểu hiện này của cô anh liền biết Kiều Nhi đã tỉnh.
Chắc có lè trong lòng của Kiều Nhi đang bối rối, cô không biết phải xử sao.
Mạnh Hùng đau lòng anh tự trách bản thân của mình.
Tại sao anh không thể giải quyết mọi chuyện ổn thỏa hơn, để tránh cho Kiều Nhi phải khổ sở như thế này.
Anh thầm nghĩ khi Kiều Nhi biết được sự thật chắc cô rất đau lòng.
Mạnh Hùng đứng lên anh đi tới bên cạnh giường của Kiều Nhi.
Bàn tay to lớn ấm áp của Mạnh Hùng
nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Kiều Nhi.
Anh thì thầm bên tai cô.
"Kiều Nhi, mọi chuyện đã qua.
Em không cần phải tự trách bản thân của mình.
Em xem, bây giờ không những em có một người cha yêu thương em mà còn có một người chị và cả con của chúng mình."
Mạnh Hùng vừa nói anh vừa đặt bàn tay to lớn ấm áp của mình lên cái bụng bằng phẳng của Kiều Nhi.
Cặp mắt của Kiều Nhi chợt mở ra thật to, cô dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn thẳng vào cặp mắt yêu thương của Mạnh Hùng.
Kiều Nhi muốn xác thực lời nói của anh.
Mạnh Hùng nở một nụ cười động lòng người, Mạnh Hùng không quan tâm đến sự hiện diện của mọi người.
Anh khom người xuống đặt lên môi của Kiều Nhi một nụ hôn cuồng nhiệt.
Nụ hôn này đã thay thế câu trả lời của anh với cô.
Du Tấn nhìn thấy mọi việc đã đâu vào đấy, anh nhìn Nam Liệt nghiêm túc nói.
"Liệt, tôi nghi ngờ Nhã Thanh có quan hệ với cậu.
Từ lúc tôi quen với Nhã Thanh tới nay, chỉ khi ở trước mặt của cậu Nhã Thanh mới có những hành vi kỳ lạ."
Nam Liệt nghe Du Tấn nói vậy anh liền nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, rồi đến vừa rồi khi Nhã Thanh không màng đến nguy hiểm xông ra xô anh sang một bên.
Anh nhớ rõ ràng Nhã Thanh đã gọi hai tiếng (Anh Hai).
Nam Liệt khom người tới phía trước một chút, hai tay anh chắp lại đặt trên đầu gối của mình.
Ánh mắt nghi ngờ nhìn Du Tấn nói.
"Sao cậu không hỏi cô ấy?."
"Nhã Thanh được cô nhi viện Bác Ái nuôi dưỡng từ lúc em ấy 6 tuổi tới nay.
Nhã Thanh không thể nhớ được những ký ức trước năm 6 tuổi của em ấy."
Du Tấn nói với giọng đau buồn, anh không biết trước khi Nhã Thanh được cô nhi viện nhận nuôi Nhã Thanh đã phải chịu những đau khổ gì.
Nam Liệt nghe những lời Du Tấn nói trong lòng anh hiện lên sự nghi ngờ.
"Cậu là bác sĩ, cậu không có cách để khôi phục lại ký ức của cô ấy sao?."
Nam Liệt thắc mắc hỏi Du Tấn, nếu Du Tấn cũng không có cách thì Nam Liệt không biết còn ai có thể giúp được cho Nhã Thanh.
Du Tấn lắc đầu trọng sự bất lực, anh nhìn Nam Liệt nói với giọng buồn bực.
"Tôi đã tìm mọi cách, bác sĩ chuyên khoa về não nói với tôi vì Nhã Thanh đã trả qua một chuyện vô cùng kích động nên bộ não của cô mới dấu đi phần ký ức kinh hoàng đó.
Nói cách khác đó là tâm lý của Nhã Thanh, em ấy không muốn nhớ đến những chuyện làm mình đau lòng nên mới giấu nó đi."
Du Tấn biết cởi trói phải tìm người buộc dây, trong việc này Du Tấn tin chắc Nam Liệt là người có thể giúp Nhã Thanh nhớ lại mọi chuyện.
Lúc này Hàn Mạc từ trên giường bước xuống.
Cô cảm thấy đầu mình không còn choáng váng nữa.
Hàn Mạc ung dung đi đến ngồi bên cạnh Nam Liệt.
Nam Liệt thản nhiên vươn tay choàng qua eo của Hàn Mạc kéo cô sát vào người của mình.
"Bác sĩ Du, tôi có cách này không biết có thể giúp gì được cho anh không."
Hàn Mạc nhìn Du Tấn nói, nếu chuyện này có liên quan đến Nam Liệt cô cũng muốn cho mọi chuyện sáng tỏ.
Nghe Hàn Mạc nói vậy ánh mắt của Du Tấn chợt hiện lên tia sáng.
"Hàn gia, cô quá khách khí rồi.
Chỉ cần có một 1% hy vọng tôi cũng muốn thử."
"Thuộc hạ cua tôi, Lưu Xuyên cô ấy biết thuật thôi miên.
Tôi nghĩ chúng ta có thể thôi miên Nhã Thanh, để cô ta nhớ lại chuyện trước 6 tuổi của mình."
Nghĩ đến thuật thôi miên khuôn mặt Hàn Mạc chợt ửng hồng lên.
Cô nhớ đến nụ hôn của cô và Nam Liệt trong khu rừng bên Trung Đông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.