Diệp Sâm nắm chặt tay lái, đột ngột khởi động xe, tim của Trình An Nhã đập như sấm, cô căng thẳng đến nỗi khuôn mặt thoáng ửng hồng.
Dưới sự bao phủ của màn đêm, tựa như một miếng ngọc bích màu hồng.
Rốt cuộc Diệp Sâm đã gặp phải những chuyện gì?
Tại sao anh lại có nhiều bí mật như vậy? Tại sao anh lại có nhiều nỗi đau đến thế?
Cô còn nhớ cơ thể căng như dây đàn, ánh mắt sâu như giếng cổ của Diệp Sâm trong bữa tiệc. Dù thỉnh thoảng ánh mắt anh mới lóe lên tia gian ác nhưng cũng đủ để Trình An Nhã cảm nhận được.
Anh đã chịu đựng quá nhiều.
Khiến người khác đau lòng.
Đường đường là một Diệp tam thiếu đầu đội trời chân đạp đất, tác phong mạnh mẽ sao lại có kiểu tuyệt vọng khiến người khác đau lòng kia chứ?
Những suy nghĩ này thực sự vượt lên cả nỗi sợ việc bị Diệp Sâm phát hiện ra Ninh Ninh.
Chắc chắn mình điên rồi!
Nếu không điên, tại sao trong đầu mình lại toàn Diệp Sâm không chứ?
Trình An Nhã thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Diệp Sâm, hai mắt lạnh lùng của Diệp Tam thiếu nhìn thẳng phía trước, sâu như giếng cổ, nhìn không ra tâm trạng của anh.
"Khoan đã? Sao anh biết nhà tôi?" Trình An Nhã bất ngờ phát hiện xe của Diệp Sâm đã cách tiểu khu nơi cô ở không xa, lập tức nâng cao cảnh giác lên tới cấp mười hai.
Diệp Sâm lạnh lùng nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc: "Trên lý lịch có viết."
"E hèm, vậy anh dừng ở đây là được rồi. Bên đó không dễ...quay đầu xe."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ty-phu-mua-mot-tang-mot/364804/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.