“Sâm, anh có thật lòng yêu ai bao giờ chưa?” Vân Nhược Hi nhẹ nhàng lên tiếng hỏi, một tay xoa xoa lồng ngực anh, nơi này đã từng yêu ai bao giờ chưa?
“Anh yêu em đó!” Ánh nhìn của Diệp Sâm liếc qua bàn tay trắng ngần trước ngực rồi bình tĩnh nói.
Tình yêu là cái gì cơ chứ?
Với anh mà nói thì đó là một thứ quá đỗi xa xỉ.
Tất cả những người yêu anh cuối cùng rồi cũng bỏ anh mà đi, bởi vậy từ khi còn rất nhỏ thì Diệp Sâm đã biết rồi, anh không cần phải yêu ai cả. ngôn tình hài
Dù gì kết cục cũng chia ly, yêu đương có tác dụng gì nữa chứ?
Không yêu thì tới lúc chia tay nhau cũng không cần đau khổ, không cần khóc, không cần nhốt mình như một đứa ngốc, cũng không cần mất đi dũng khí để sống tiếp.
Anh đã chịu đủ những đau thương mất mát rồi.
Mẹ, em gái… còn có cả… còn có cả ai nữa? Anh cũng nhớ không rõ nữa, anh cứ nhớ là vẫn còn một người, chỉ có điều không nhớ rõ mặt cô, nhưng Diệp Sâm biết cô cũng đã bỏ anh mà đi.
Anh cũng đã từng thử nắm bắt rồi, nhưng đầu ngón tay lại trống rỗng, cô quạnh.
Chẳng thể giữ thứ gì lại cả.
Nếu như quên đi sự cô độc, lạnh lẽo lúc nửa đêm, bầu không khí lẻ loi, Diệp Sâm cảm thấy cả đời này anh cứ sống như vậy cũng không có gì xấu cả, anh không muốn chịu thêm nỗi đau mất mát lần nào nữa.
Với một số người mà nói, có một số đồ vật không thể từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ty-phu-mua-mot-tang-mot/364764/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.