Một khu ổ chuột cũ ở thành phố A.
Những ngôi nhà cũ nát, những con đường dơ bẩn hôi hám, một đám người chen chúc nhau càng toát lên sự khốn khổ trong sinh hoạt của cuộc sống dưới đáy xã hội, bốn phía đều là những tòa cao nhà cao tầng, chỉ có một đoạn đường này là rách nát không chịu nổi.
Trình An Nhã lôi kéo chiếc vali nhỏ, chen chúc ra khu phố.
“An Nhã ở nước Anh với dì nhỏ phải sống thật tốt, không cần lo lắng cho ba, cố gắng học tập, ba rất xin lỗi con.” Hai mắt Ba Trình sưng đỏ vì khóc cả một đêm, từ khi cưới mẹ Lâm Lệ, ông vẫn luôn cảm thấy xấu hổ với An Nhã: “Ba cả đời vô dụng sống một cách tầm thường, cũng không thể làm gì cho con, may mắn có dì nhỏ đưa con ra nước ngoài cùng, không cần đi theo ta chịu khổ nữa, ta cũng cảm thấy đỡ hổ thẹn với mẹ con.”
“Ba đừng nói như vậy.” Trình An Nhã ôm ba mình: “Con đi nước Anh cũng không phải sẽ không trở về, người yên tâm đi, về sau An Nhã còn sẽ trở về, con sẽ cho người hưởng phúc.”
“Anh rể anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho An Nhã.” Cố Mĩ Linh từ ái nói.
“Ba, Lâm Lệ ở bên ngoài làm việc không sạch sẽ, thiếu nợ người ta rất nhiều, ba tuyệt đối không nên dính vào, cố gắng sống tốt cuộc sống của mình, cô ta lớn như vậy có thể tự mình xử lý, lại nói ba cũng không có nghĩa vụ phải làm gì cho cô ta, ba nhớ kỹ.” Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ty-phu-mua-mot-tang-mot/276904/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.