“Chú tăng tốc đến giao lộ phía trước rồi đánh lái trở về, hiểu chưa?” Ninh Ninh nói.
Vương Duệ sợ đến mức đồng tử co rụt lại: “Đánh lái về ư? Vậy chẳng phải là đối mặt với bọn họ à?”
Hành động này rõ ràng làm tìm chết, Vương Duệ sợ đến nỗi lắc đầu, Ninh Ninh trầm giọng: “Tin cháu.”
Vương Duệ nhìn Ninh Ninh, khóc không ra nước mắt. Anh ta cảm thấy ngày xui xẻo nhất trong đời anh ta chính là hôm nay, sau này anh ta mà gặp lại đứa bé này thì cũng nhượng bộ rút lui.
Trần Doanh Doanh vừa rồi còn hưng phấn, bây giờ mặt đã tái mét, Vương Duệ cắn răng, anh ta bất chấp. Anh ta nhát gan nhưng qua con đường vừa rồi, đứa nhỏ này đã làm chết ba chiếc xe có hơn mười sát thủ, anh ta sẽ tin cậu một lần.
May mắn thì có thể thoát khỏi cơn ác mộng hôm nay.
Ninh Ninh hít sâu, không phải cậu không sợ trời không sợ đất. Đây là lần đầu tiên cậu cầm súng, cũng là lần đầu tiên ngắm bắn nên không biết ngắm có trúng hay không, cậu không dám chắc.
Liều thôi!
Vận may của cậu khá ổn!
Xe đột ngột quay lại, Ninh Ninh cố gắng ổn định cơ thể, vì bọn họ quay lại quá đột ngột nên hai chiếc xe kia không kịp phanh lại, vẫn tiếp tục lao tới. Một người áo đen giơ súng bắn về phía Ninh Ninh, cơ thể nhỏ lùi lại né tránh.
Cửa xe bị đạn bắn thê thảm không nỡ nhìn lại có thêm mấy vết đạn nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ty-phu-mua-mot-tang-mot/1880015/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.