“Anh nghĩ tôi dám không?” Trình An Nhã khiêu khích, “Con trai là do tôi sinh ra nuôi lớn, chuyện gì nó cũng đều nghĩ cho tôi, tôi không cho nó nhận anh, nó dám không nghe lời sao!”
Diệp Sâm giận tím mặt quay đầu cười lạnh nói: "Chậc, cô cũng không biết xấu hổ mà nói à, chuyện gì cũng nghĩ cho cô, cô làm mẹ kiểu gì? Đứa bé nhỏ như vậy đã biết nấu cơm, hơn nữa còn nấu rất giỏi?"
Cuối cùng họ ngủ muộn, hôm nay định dậy muộn chút, nhưng sáng sớm đã bị con trai vật dậy chở đi chợ mua cá, vì Ninh Ninh nói ở siêu thị không tươi, lúc ấy siêu thị cũng chưa mở.
Diệp Sâm lái xe chở cậu bé đến tận chợ, lúc đầu Diệp Sâm còn lơ mơ nhưng thấy con trai mình thành thạo chọn cá, mặc cả, tư thế và khả năng mặc cả của cậu bé khiến mấy cô ở chợ cũng phải nể phục.
Anh vô tội nhất, nghĩ mà xem,một người đàn ông ăn mặc bảnh bao, đẹp trai, thoạt nhìn đã biết kiểu đàn ông không bao giờ đặt chân ra chợ, đi theo sau một đứa nhóc, không làm gì cả, chỉ nhìn cậu bé chọn cá mặc cả suốt quãng đường, khiến các cô ở chợ nhìn anh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Bảo đảm nói anh ngược đãi trẻ con hay gì đó, mới sáng sớm đã làm anh xấu hổ như vậy.
Ninh Ninh nói rằng cậu bé đã học được điều này từ khi còn rất nhỏ, người nói vô tình, người nghe để ý, anh có thể tưởng tượng được cuộc sống của mẹ con họ ngày xưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ty-phu-mua-mot-tang-mot/1880005/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.