Diệp Sâm bình tĩnh như không, fresheh kỷ lục biến thái của anh, giọng điều rất hiển nhiên, đã vậy còn nhịn không được véo mặt Trình An Nhã.
"Không được véo mặt tôi!" Trình An Nhã không vui, duỗi tay ra muốn chặn tay Diệp Sâm nhưng bị anh ngăn lại. Diệp Sâm nhìn Trình An Nhã, nhíu mày, sau đó lại véo mạnh thêm hai cái khiến Trình An Nhã tức không chịu được.
Anh vô tội giải thích: "Mặt cô véo thích thật."
"Hì hì..." Ninh Ninh cười khúc khích, đập mạnh lên cửa sổ, cổ vũ ba cậu. Quả thật chỉ có ba cậu mới trừng trị được mẹ cậu: "Ba, con sùng bái ba!"
"Ninh Ninh, cháu đang làm gì vậy?" Ba Trình đi lấy nước cho Trình An Nhã về, thấy Ninh Ninh vừa cười vừa vỗ lên cửa sổ, cảm thấy hơi ngạc nhiên. Đứa cháu ngoại này của ông luôn điềm tĩnh, tao nhã, đây là lần đầu tiên ông thấy cậu thất thố như vậy.
"A, ông ngoại..." Ninh Ninh nhanh chóng điều chỉnh lại dáng vẻ, giải thích: "Cháu đang nghe chuyện cười bằng tiếng Pháp!"
Gần đây cậu đang học tiếng Pháp, nên đành nói dối như vậy.
Ông ngoại, tha lỗi cho cháu, ông không thích hợp nghe chuyện này.
"Ở bên ngoài làm gì. Vào đi. Mẹ cháu tỉnh rồi!"
"Ông ngoại chờ một chút chúng ta hẵng vào..."
Trong phòng bệnh, Diệp Sâm tiếp tục ép hỏi.
"Anh đúng là không biết xấu hổ!" Trình An Nhã trừng mắt nhìn Diệp Sâm. Mịa nó chứ, Diệp biến thái vẫn luôn fersheh kỷ lục vô liêm sỉ của mình!
Sao lại có kiểu cực phẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ty-phu-mua-mot-tang-mot/1880003/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.