Sau đó thì sao?" Trình An Nhã nuốt nước bọt hỏi. Tại sao lại không cắt chân?
"Bởi vì..."
Ninh Ninh còn chưa kịp nói, cửa phòng đã bật mở ra, Diệp Sâm rất tự nhiên đi vào phòng bệnh, người đàn ông dáng người cao thẳng, khuôn mặt điển trai, đôi mắt lạnh lùng phức tạp nhìn Trình An Nhã trên giường bệnh.
Trình An Nhã mở to hai mắt, ngây ngốc một hồi, nhìn Diệp Sâm, sau đó lại nhìn Ninh Ninh, hóa đá!
Ai có thể nói cho cô biết đây chỉ là giấc mơ không?
"Tôi vừa mới tỉnh lại, có lẽ còn hơi choáng váng. Cục cưng, mẹ nghe nói người bệnh sẽ thường xuất hiện ảo giác đấy!" Trình An Nhã rất bình tĩnh nói, đầu óc trống rỗng, sấm sét giữa trời quang chẳng qua cũng vậy, đúng chứ?
Ninh Ninh im lặng. Mẹ yêu dấu, đó là bệnh nhân tâm thần chứ?
"Mẹ, mẹ hãy bình tĩnh lại!" Giọng nói non nớt của Ninh Ninh mang theo ý cười.
"Cục cưng, mẹ có thể ngất không?" Trình An Nhã lẩm bẩm nói với Ninh Ninh nhưng lại nhìn Diệp Sâm. Cô đang suy nghĩ lúc này mới ngất đi có phải quá muộn không?
Dù sao thân thể của cô vẫn còn rất yếu, bị sốc đến ngất là chuyện bình thường.
Ninh Ninh bĩu môi, cạn lời trước sự ngây thơ của mẹ. Diệp Sâm sa sầm sắc mặt, trong đôi mắt đen láy hiệnlên cơn bão, anh khoanh tay trước ngực cười nửa miệng: "Cô Trình, cô cứ việc ngất đi, tôi sẽ ở đợi ở đây cho đến khi cô tỉnh lại lần nữa!"
Diệp Sâm gần như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ty-phu-mua-mot-tang-mot/1880001/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.